Một người đàn ông như tôi, kiệm lời và kín đáo, vậy mà lại tin tưởng một người xa lạ để tâm sự những bí mật đời mình!
Nghĩ cho kỹ thì thật là… Tự kể về mình… điều đấy không chỉ chưa từng xảy ra … Tôi đã luôn kiểm soát để chuyện đó không bao giờ xảy ra. Nhưng cũng chính vì lẽ đó… Chị đã nhận ra điều đấy, ngay lập tức. Chuyện xảy ra thế này có vẻ không tưởng. Nhưng với tôi, ở trong khung cảnh đó, thì tất cả lại có vẻ thật tự nhiên.
Cũng như nó rõ ràng là tự nhiên với chị. Tôi không hiểu điều gì khiến chị làm thế, nhưng điều chị đề nghị, hay đúng ra là lời mời của chị, tự nhiên và thẳng thắn đến thế lại không hề làm tôi ngạc nhiên. Một lời mời đơn giản nhưng sâu sắc, đánh trúng vào nhu cầu tôi vẫn giấu kín sau tấm mặt nạ của mình.
Tôi cần lôi lên cái thứ tù túng cô độc bên dưới, để lấy lại một quá khứ không còn dấu vết, như một người lính sau hàng năm trời đằng đẵng chiến đấu trong rừng sâu chỉ còn quen với thế giới cô độc ấy cho dù chiến tranh đã kết thúc.
Chỉ vài lời của chị. Mà sao thuyết phục đến thế! Vài giọt sương so với dòng thác ngôn từ tôi sẽ trút ra.
Tôi sẽ không cân nhắc lời mình nói. Không chỉ thế, có những lời sẽ thực sự nặng nề.
Tôi muốn chị biết trước như thế. Khi chị viết câu đó trên tấm bảng, ý chị là chúng ta sẽ bỏ qua những rào đón, cân nhắc. Và tôi chấp nhận.
Chúng ta gặp nhau tình cờ, như nhiều cuộc gặp tình cờ, như nhiều điều quan trọng tình cờ xảy ra trong cuộc đời mỗi người.
Một chương đã viết trong số phận của tôi, hay của chị, ai mà biết được?
Mà cũng đâu cần phải biết. Số phận… sự tình cờ… Sự việc trong đời gắn với nhau bằng một sợi chỉ vô hình xuyên qua chuỗi ngày trôi đi, như một lộ trình mà chúng ta chỉ nhìn thấy vài cung đường trước mặt nhưng không bao giờ biết khi nào sẽ đến ga cuối.
Tôi đã từng nghĩ mình sẽ tự quyết định được số phận của mình. Tôi là thuyền trưởng trên con tàu đời tôi. Các tuyến đường chính xác, được nghiên cứu kỹ, được điều chỉnh theo sóng gió phải đương đầu, hay khi bị những người khác đi cắt ngang qua.
Luôn luôn đạt đến đích. Đích này nối tiếp đích khác, những đích đến ngày càng tham vọng hơn, đưa tôi lên những đỉnh cao tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đạt được.
Và sau các đỉnh cao là vực thẳm. Trước khi leo lên đấy, tôi đã từng tự nhủ sẽ không dễ gì để lên cao.
Sau đó tôi bắt đầu nhận ra điều khó nhất lại chính là tránh để không trượt xuống.
Tụt xuống vực thẳm dưới đó, nơi mà ý thức của con người không vươn đến được.
Thế mà không hiểu sao tôi đã bị rơi xuống đó. Lần gặp gỡ này có thể chỉ là một chớp lóe kỳ diệu của cuộc đời. Vượt khỏi sự tình cờ, vượt qua biên giới lý trí.
Chị không biết trước đây những điều này xa lạ với tôi đến thế nào đâu.
Những thứ vớ vẩn, tín ngưỡng, mê tín dị đoan không bao giờ có chỗ trong tâm trí tôi.
Nhưng rồi một ngày, ở chính đất nước của chị, sự kỳ diệu có trong đời đã ứng vào tôi một cách bất ngờ, khi tôi không hề chờ đợi. Tôi thấy ánh chớp lóe sáng trong đôi mắt của một người lần đầu gặp. Ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ôi vâng, những ánh chớp… Lặp lại trong cả những cái nhìn sau đấy nữa. Những cái nhìn không giấu được cảm xúc, không giấu được những dao động của tâm hồn. Không phải niềm vui hay nỗi buồn, không vì ngạc nhiên hay phấn khích. Nhưng sao mà mãnh liệt, tưởng như trong ánh chớp ấy chất chứa tất cả những gì con người ta có thể giãi bày.
Những ánh phản chiếu lung linh, cứ thế nhân lên muôn màu rực rỡ. Ánh chớp chói lòa trong những cái nhìn đầu tiên của một người mới gặp lần đầu. Một người con gái. Có lẽ chị đã đoán ra là tôi muốn kể về một người con gái. Nhưng không chỉ có vậy đâu. Không chỉ có vậy. Dù sao thì… tôi cũng không quay về đây để tìm lại những ánh chớp ấy.
Mà vì một tiếng gọi.
Một tiếng gọi không rõ âm điệu. Thực ra tôi còn không biết nó có đúng là một tiếng gọi không nữa. Có lẽ là một dấu hiệu thì đúng hơn.
Tiếng vọng của thứ gì đó thoát ra từ vết nứt. Nhưng dù là gì thì cái cảm giác nó chuyển đến cũng là một sự dở dang không thể chịu nổi.
Nó bắt tôi phải lắng nghe. Và tôi đã nghe theo.