Bốn chàng trai rời khỏi nhà hàng. Buổi tiệc cuối năm kéo dài từ chiều đến giờ làm ai cũng say chếnh choáng. Cả bốn uống khá nhiều. Nhất là Giang Thoại. Khuôn mặt anh đỏ như gấc. Đầy hứng khởi. Anh cười nhiều, nói nhiều và pha trò luôn miệng, làm cả bọn cười từng trận không dứt. Đó là cá tính của anh khi có rượu vào người. Nhìn anh lúc say đó ai biết đó làm một thanh niên ít nói, gần như khó gần.
Ngồi vào xe, anh xoay kiếng cho gió lùa vào. Rồi ngã người ra nệm , lim dim mắt như ngu?
Phía trước, tiếng Nhị Hoàng vang lên
– Bây giờ đi đâu đây, về hay chơi tiếp?
Hà Huy quay qua Giang Thoại
– Sao mày, đi tiếp không?
– Đi nữa, chơi cho hết đêm nay luôn. Tụi bây biết chỗ nào chơi nữa không, chỗ nào vui vui một chút, tao chưa muố”n về
Quang Thuận nói với vẻ hào hứng
– Đi theo tao, tao có chỗ này vui lắm, bảo đảm tụi bây sẽ không chệ Đi một lần là muốn quay lại mười lần
– Ở đâu vậy – Hà Huy tò mò
– Phòng trà Linda
Giang Thoại bật cười
– Tưởng gì, phòng trà thì có gì lạ . Vậy mà cùng quảng cáo.
Ha Huy cũng cười theo
` – Ê, làm tao tưởng cái mới, kiếm cái khác đi cha
Quang Thuận nóng mũi
– Ê, đừng có vội chê, tao chưa nói hết, chỗ này có một cô bé dễ thương tàn bạo luon. Cô bé chuyên múa ở phẫn giữa chương trình, đẹp hết ý luôn
Giang Thoại nhún vai
– Mấy cô nàng lên sân khấu, nàng nào lại không đẹp, nhưng lúc xuống hậu trường tẩy trang coi chừng hiện thân của Thị Nở, thôi đi, tao không khoái tiết mục đó đâu
Quang Thuận gân cổ lên cãi
– Tao bảo đảm nàng sẽ không làm mày thất vọng, nàng thơ ngây nhưng lai ứng xử tuyệt vời. Đẹp hết ý đấy nhé. Cứ đi theo tao đi, tụi mày không đi là thiệt thòi lớn đó
Giang Thoại ngóc đầu lên, cười chế giễu
– Cứ đi theo nó đi Hoàng, xem cô bé đó đẹp đến đâu. Nếu nhan sắ c của nàng trội hơn Thị Nở một chút thì bảo nó mang trầu cau đến mời nàng về làm phu nhân. Hết chuyện lại đi kết con gái phòng trà
Quang Thuận có vẻ cáu kỉnh
– Mày đừng có coi thường cô ta, rồi mày sẽ thấy cô ta đẹp không chê vào đâu được
Cả bọn cười rộ lên, Nhị Hoàng gục gặc đầu
– Nói kiểu này là nó đã tới đó nhiều lần rồi, nghe nó ca ngợi cô bé, tao cũng muốn đi xem mặt cho biết, mất một đêm cũng đâu có sao. Đi tụi bây Anh rẽ qua con đường khác, đến phòng trà Lindạ Gởi xe xong, bốn người đẩy cửa bước vào bên trong. Sau bức màn là một thế giới khá hẳn sự Ồn ào ngoài đường. Ánh đèn màu quyến rũ và điệu nhạc có vẻ êm đềm diệu vợi. Trên sân kháu cô ca sĩ đan rên rĩ một điệu buồn sướt mướt, khói thuốc bay mờ mịt, không khí lãng đãng mơ mơ màng màng.
Giang Thoại đưa mắt tìm một bàn trống. Anh kéo ghế ngồi xuống, và khoanh tay trước ngực nhìn lên sân khấu. Ngay lúc đó cô ca sĩ cũng vừ hát xong. Tiếng vỗ tay vang lên hơi thiếu nhiệt tình. Giang Thoại cũng lịch sự vỗ tay
Nhưng khi môt. cô diễn viên múa bước ra thì anh thôi không hoan hô nữa, anh nghiêng đẫu ngắm cô ta
Cô gái đó có thể gọi là đẹp, múa cùng không đến nỗi tệ . Nhưng một nhan sắc như thế mà khiến Quang Thuận nhốn nháo lên thì… có vẻ hơi thừa nhiệt tình. Những cô diễn viên múa như thế, anh cho năm điểm là hào hiệp với phái đẹp lắm rồi.