Như cây cỏ , ngày lại ngày hút chất tươi từ ruột gan đất màu mỡ . Tựa chim bồ câu , sáng chiều được mớm mồi đều đặn.
Cây cỏ một hôm thấy mình trổ rậm lá cành . Chim bồ câu một hôm thấy mình chập chững ra ràng , hoan hỉ vỗ cánh bay , đường bay thứ nhất. Như cây cỏ và tựa chim
Tôi , từ ngày này sang tháng tê , trải qua mười mấy hạ trắng , thu biếc , đông xám , xuân hồng – ăn ngủ , hờn lẫy , nô đùa , khóc lóc , cười , mếu , hát hỏng , một hôm soi gương thấy tóc lòa xòa vai , buồn vu vơ long lanh mắt , hồn nhẹ tênh mây trắng bay , môi hát bâng quơ , tay ưa ngắt bẻ lá cành , lượm xác hoa trên đường đi học . Tôi soi gương và thấy mình khang khác.
Ba chọn cái tên đẹp đặt cho con gái cưng Hạnh tiên . Nhưng từ hồi còn nằm nôi , ba thường gọi tên tôi là Hạt Tiêu . Cả nhà , bạn bè bắt chước gọi theo . Thành thử bây giờ tôi mãi còn là hạt tiêu . Hạt tiêu muôn năm . Ba nào đâu biết tại sao giờ tôi soi gương thấy mình bỗng khác lạ thế này ? Mẹ xưa đã qua thời con gái; hẳn mẹ biết , chị Hải Cát nữa . Nên hỏi ai?