Buổi sáng của ngày chủ nhật thật là dễ chịu . Những tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ làm phòng ngủ của Lãm Bình như bừng lên sức sống .
Căn phòng rộng với một chiếc giường ngủ to đùng dù chỉ để một mình cậu chủ ngủ. Ngoài ra, còn có một bàn làm việc đầy đủ tiện nghi, nào là vi tính và ấn tượng nhật là dàn DVD với màn hình rộng bố trí đối diện với giường ngủ . Nhưng những ai đã một lần được vào đây thì sẽ không bao giờ quên bức ảnh chân dung của Lãm Bình được phóng thật to treo ngay trên đầu giường . Bức ảnh thể hiện cá tính của chủ nhân, vừa phóng khoáng vừa mãnh liệt . Tất nhiên là đẹp trai cực kỳ .
Không khí đang yên lặng bổng chuông điện thoại đổ dồn . Khiến Lãm Bình phải giật mình thức dậy . Anh lơ mơ nghe tiếng con gái với giọng còn ngây ngủ, nhưng rõ ràng nói như ra lệnh:
– Gác máy đi!
Lãm Bình không chút khái niệm nào về sự kiện nầy . Anh lười biếng đưa tay quờ quạng lên chiếc bàn kê sát đầu giường tìm điện thoại . Nhấc ống nghe ra khỏi máy, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp .
Nhưng lúc đó, anh nhận ra cánh tay mình tê rần . Anh ngoái đầu nhìn . Và thảng thốt không ít, khi bên cạnh mình là khuôn mặt cô gái đẹp như tranh . Cô ta còn ngủ say như đứa trẻ . Đầu gối lên cánh tay anh một cách yên lành .
Lãm Bình nhíu mày, tay đấm đấm vào trán, anh cố tỉnh táo nhớ xem chuyện gì đã xảy ra với mình .
Đêm qua … quán bar .. rượu .. nhảy đầm … con gái … đánh lộn .
– Trời đất ơi!
Lãm Bình kêu thảng thốt khi hình ảnh đêm qua hiện lên . Mở to mắt như cốp phủ nhận sự thật đang diễn ra, anh không dám quay mặt qua nhìn cô gái nữa .
Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh cứu cô bé có đôi mắt thơ ngây, đang bị đám côn đồ sàm sở quấy rối . Cơn say đã không để lại cho Lãm Bình chút ấn tượng nào cả .
Có lẽ đêm qua anh đã đưa cô bé về đây . Nhưng sao anh chẳng nhớ gì cả . Tự dưng Lãm Bình thầm mong không xảy ra chuyện gì .
Anh nằm im không dám động đậy . Và một lần nữa lại quay qua nhìn cô gái . Công chúa ngủ trong rừng ? Không phải, ngủ trong rừng thì còn tương đối an toàn, chỉ sợ đêm qua anh đã làm gì cô ta thôi . Có trời mới biết mình đã làm g’i lúc say .
Lâu nay Làm Bình như người thợ sân lành nghề . Không có con nai nào thoát khỏi anh . Nhưng trái tim phong sương của anh như hoá đá . Không biết rung động là gì . Đối với anh chỉ có mua và bán trao đổi với nhau để tìm lấy niềm vui . Ngoài ra không có mối quan hệ nào khác . Cũng chẳng bao giờ anh cho phép một cô gái qua đêm trên giường mình .
Nhưng hôm nay bỗng dưng mở mắt thức dậy, nhận ra bên cạnh mình là một cô gái có gương mặt tuyệt đẹp, một gương mặt thánh thiện chứ thật sự Tự nhiên anh cảm thấy bối rối . Anh nằm im ngắm cô ta khá lâu, rồi đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt cô:
– Đẹp thật!
Cô gái chợt rùng mình mở mắt . Nhưng rồi lại ngủ tiếp một cách hết sức vô tư . Cô trở người nằm nghiêng, tay quàng qua ngực anh như ôm chiếc gối . Và Lãm Bình chỉ còn biết nằm im chứ không có cử chỉ nào phản ứng .
Thậ chí anh không thể nào nhúc nhích khi cô nàng đang nằm dí trên người anh . Lãm Bình muốn hất cô nàng xuống giường . Nhưng tính lịch sự cố hữu khiến anh nằm im . Muốn gì thì phải chờ cô ta thức dậy cái đã .
Chiếc điện thoại di động của anh chợt rung lên . Rồi tiếng chuông vang từng hồi . Lãm Bình cố ý không mở máy ngay . Đây cũng là một cách để gọi cô gái dậy mà không bất lịch sự
Mà quả thật âm thanh ồn ào đó đã kéo cô nàng ra khỏi giấc ngủ . Cô ta mở choàng mắt, khẻ cau mặt:
– Sao mà ồn thế ?
Giọng cô ta nhão nhoẹt, trong trẻo và có chút dì đó cáu kỉnh . Dù muốn dù không thì cũng phải công nhận cô ta có giọng nói dễ thương, có lẻ là con út trong gia đình nên nhõng nhẽo thành thói quen .
Lãm Bình nằm im chờ cô ta phản ứng . Anh thấy cô nàng mở mắt nhìn anh trân trân . Như không hiểu tại sao có một người con trai trên giường mình, và chuyện gì đã xãy ra với mình .
Lãm Bình chờ xem cô nàng sẽ làm gì mình . Một cái tát nảy lửa, một tiếng hét chói tai, hoặc cô ta sẽ nhảy xuống giường mà bỏ chạy?