Trọng Hiếu lẹ làng dùng chân đá trái banh lăn qua bên phải, khiến bé Bin bắt hụt, càng lao theo cố đá cho được trái banh . Miệng nó hét chói lói:
– Chú Hiếu ăn gian . Để Bin đá, để Bin đá.
Vừa nói, nó vừa ôm chân Hiếu lại, đôi chân ngắn ngủn của nó cố đá tới trước . Nhưng Hiếu đã cười vang như trêu thằng bé, rồi sút mạnh một cái. Anh bỗng kêu: “Chết cha”, khi thấy trái banh bay vèo qua cổng, đội trúng đầu một cô gái vừa rồi đi tới, và rới xuống vũng nước sình lầy, làm nước văng tung tóe lên chiếc áo trắng tinh của cô gái.
Bị đau chưa dịp hoàn hồn, rồi lại phải hứng thêm mấy giọt nước quỷ quái ấy, cô nàng có vẻ giận dữ lắm . Cô ta quay phắt đầu, tìm chủ nhân của trái banh chết tiệt, môi mím lại và đôi mắt như bắn ra hai mũi tên nhọn.
Hiếu vội chạy ra ngoài, cười như biết lỗi:
– Xin lỗi nghe . Cô có sao không ?
Cô gái nuốt nước miếng như ráng nén tức . Nhưng đến lúc nhìn xuống chiếc áo bị bẩn thì cô ta lại phát khùng lên, cái miệng xinh như hoa cong lại, ngoa ngoắt:
– Chơi vô ý như vậy đó hả ? Đây là chỗ công cộng, chứ đâu phải trong nhà anh.
– Cho tôi xin lỗi.
Nhưng chỉ xin lỗi thôi thì không thể làm cho áo sạch lại được . Tức quá, cô ta tuôn ra một tràng:
– Nếu là tụi con nít thì còn thông cảm được . Chứ mà lớn như anh, không biết tính lịch sự vứt đi đâu rồi nữa.
Hiếu bắt đầu bực lên:
– Đã xin lỗi là biết điều lắm rồi, sao cứ cự hoài vậy ?
– Thế chỉ nói thôi thì áo tôi có sạch lại được không ?
Bực mình quá, Hiếu nói ngang:
– Muốn sạch thì đưa ngay đây, tôi giặt cho.
Biết anh cố ý chọc mình, nhưng là cách chọc không thể bắt bẻ được . Cô ta chuyển từ cái tức đơn thuần sang bị quê và hát anh một cái:
– Đầu óc sình lầy.
– Sình lầy thì đâu có biết xin lỗi một cách lịch sự như vậy . Con gái gì dữ như bà chằn!
Bị gây phiền phức rồi lại còn bị nói nặng ngang ngược, cô ta tức bầm gan . Và trừng mắt nhìn anh, cố tìm cách nói trả đũa . Nhưng tìm mãi không ra câu gì, cô ta “hứ” một tiếng, rồi dắt xe đi thẳng.
Nãy giờ, bé Bin đứng lấp ló ở cửa . Thấy cô gái đi rồi, nó bèn kéo tay Hiếu:
– Chú Hiếu ơi! Sao chú xin lỗi, mà cô đó còn la chú ?
Hiếu cố ý nói lớn:
– Tại cô ấy là con gái cưng của sư tử đấy, con hiểu không ?
Rõ là mũi tên đã bắn trúng đích . Hiếu thấy cô ta đứng lại một giây, rồi mới tiếp tục dắt xe đi . Anh hình dung đôi môi mím chặt tức tối của cô ta, thấy vừa tức cười, vừa hối hận.
Bé Bin không hiểu nổi chuyện đấu khẩu của người lớn . Nó rủ rê:
– Chú ơi! Mình chơi nữa đi chú.
Hiếu lắc đầu:
– Thôi, đừng chơi nữa . Bin về nhà đi, sáng mai qua chơi tiếp.
– Nhưng Bin thích chơi lắm, đá nữa đi chú Hiếu.
Hiếu gật đầu hứa hẹn . Nhưng anh nghĩ chắc mình sẽ không có hứng thú chơi banh như lúc nãy nữa . Ở thành phố chật chội như cái hộp này, để tay chân thoải mái một tí thì cọ quẹt người khác, thật là tù túng.
Hiếu không phải dân Sài Gòn, anh sống từ nhỏ ở Đà Lạt . Vừa tốt nghiệp đại học xong và vào đây tìm việc làm, anh mới đến nhà cô Hoàng lúc tối qua . Sáng nay, cô đi chợ và giao nhà cho anh coi chừng . Xui cho anh là thằng bé nhà bên cạnh kết anh và bày ra trò đá banh phiền phức này.
Mà cũng không biết anh xui, hay cô sư tử lúc nãy xui . Con gái gì đanh đá khiếp! Cô ta để lại cho anh ấn tượng đầu tiền về con gái thành phố . Dữ như bà chằn, đúng là “ấn tượng Sài Gòn”.
Nhưng mà xinh xắn . Hiếu nhớ lúc nãy anh đã tò mò quan sát cô ta, cô ta có mái tóc cắt hình chiếc lá, ăn mặc đúng moden Hàn Quốc, mặt mũi trông rất hay . Nếu cái miệng đẹp như hoa kia không cong cớn chanh chua, thì nhìn cô ta không chê vào đâu được.
Hiéu vào nhà, định tìm cái gì ăn . Nhưng vừa đến giữa đường thì chợt nghe một tiếng hét lanh lảnh vọng xuống . Anh nhíu mày, đứng lại nghe, và định hướng xem tiếng hét đó từ đâu thì lại có tiếng cười lanh lảnh, hình như cũng vẫn là của một người phát ra.
Nếu là con gái, hẳn người nghe đã bỏ chạy quáng quàng vì sợ . Nhưng Trọng Hiếu thì không có ý định đó . Tim anh cũng chẳng đập nhanh hơn nhịp nào và cả người cũng không lạnh toát.
Anh tò mò đi lên tầng trên rồi lên lầu hai . Rõ ràng tiếng hét vẳng ra từ cuối phòng . Không hiểu người ấy nghĩ gì, mà mới la lối đó đã cười khanh khách . Có lẽ đó là người bị tâm thần.
Hiếu bước tới, vặn nắm tay mở cửa, rồi mở hé nhìn vào trong . Anh chợt lao vào phòng khi thấy một cô gái đang trèo lên bàn rồi bám vào chân song cửa sổ . Lạy trời! Cô ta muốn diễn xiếc . Nhưng xem ra, cô diễn viên này chẳng có chút tài năng, bởi vì cử động của cô ta bộp chộp như một đứa bé.