Con sâu làm rầu nồi canh. Mà lại là con sâu to nhất nữa chứ.
Họp.
Vào cái ngày lớp của người ta vang tiếng cười nói rộn ràng để bàn chuyện văn nghệ cuối năm, tưng bừng bàn cãi tiết mục nào nên tiết mục nào không, và sau đó là con trai con gái rủ nhau đi ăn chè ăn cháo, rồi trong bàn chè cháo đó bàn tiếp chuyện đi chơi vườn mít. Mỗi đứa nộp hai ngàn là đủ thơm lừng, thơm tới lớp học luôn, thơm lan qua lớp khác luôn…
Chưa kể những đứa nhà có rẫy cà phê thế nào chẳng trồng xen vài cây xoài cây nhãn cây sầu riêng cây chôm chôm… Kết thúc hai học kỳ, cha mẹ nào chẳng mở lòng cho con mình rủ bạn bè về leo cây một trận cho đã đời trước khi lao vào học kỳ ba chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp lù lù trước mắt.
Mùa hè tuyệt vời.
Vậy mà cái lớp 11D này… Họp!
Có cái lớp nào trên trái đất này lại họp để tìm một lớp trưởng vào ngày sắp nghỉ hè không?
Người ta, những ngày này là xả hơi cho bõ những đêm dài học thi, cho bõ những tiết kiểm tra căng như sợi dây đàn, cho bõ cả những giọt nước mắt vì bài làm chỉ năm điểm trong khi lẽ ra phải là tám hoặc chín.
– Thầy Lương đến rồi kìa! – Một giọng vang lên.
– Thầy Lương đến rồi kìa!
Phù! Khỏi, khỏi cần cái miệng lanh chanh tên Huyền lập lại thì đứa nào cũng nghe quá rõ câu nhắc nhở của Quảng rồi. Mà cũng không cần thằng Quảng nhanh mắt nhanh miệng như thường ngày. Có ai dám đùa giỡn mất trật tự đâu mà phải nhắc nhở kiểu đó. Cả lớp ngồi ngay đơ như bị điểm huyệt tập thể không thấy sao? Có chào cờ cũng nghiêm trang đến thế này là cùng.
Tiếng giày lộp cộp lốp cốp trên hành lang tiến gần cửa lớp. Rồi mái tóc bồng bềnh… vầng trán… sống mũi cao… nhân trung sâu… và cái miệng rộng… cái cằm vuông…
Từng chi tiết trên khuôn mặt rất đẹp của thầy chủ nhiệm mà cả lớp thường tự hào tuyên bố thầy của mình là hoa hậu trường (chứ không phải một cô giáo nào khác) lúc này hiện ra ngang cửa sổ đầy đe dọa. Và trong tích tắc, toàn thân thầy xuất hiện trên ngưỡng cửa. Cả lớp nín thở trước chiều cao mét bảy lăm mà thường ngày mỗi lần nhìn là để ngưỡng mộ “Lẽ ra thầy phải là vận động viên mới đúng” chứ không tái mặt như lúc này. Rồi thầy bước qua ngưỡng cửa:
– Chào các em.
Trời ơi. Cả lớp căng thẳng đến nỗi quên chào thầy luôn. Để thầy thốt lời chào trước là quá lắm rồi. Cái lớp này dột từ nóc dột xuống, rõ ràng là vậy.