Trong thời gian đi sứ bên Tàu, một lần quan thừa tướng nước ấy mời Trạng Quỳnh đến dinh, mở tiệc khoản đãi. Từ cổng ngoài vào nội dinh, quan cho đào hầm sâu, hào rộng, rồi ngụy trang lấp đi, trải chiếu hoa lên trên. Thoạt nhìn, không ai có thể nhận ra hiểm họa đang nấp dưới từng bước chân mình. Tên thừa tướng Tàu chơi khăm, định tâm lừa Quỳnh sơ ý sụp hầm, sụp hào mà về chầu Diêm vương.
Quỳnh ung dung võng lọng đến dinh thừa tướng. Hắn ra tận cổng ngoài đón Quỳnh rất là niềm nở, chu đáo, lại mời Quỳnh đi trước theo phép lịch sự. Quỳnh đâu lạ gì những mưu xảo của thừa tướng Bắc quốc, nên ra ý chần chừ, không chịu dẫn thân đi trước. Một mực nhường bước quan Tàu, Quỳnh cung kính thưa:
– Dạ, thưa quan thừa tướng, tôi đâu dám bất kính đi trước ngài. Ta vẫn có câu: “Tiền chủ, hậu khách”, vậy xin rước quan thừa tướng đi trước cho phải phép!
Dùng dằng nhường qua nhịn lại không thành, thừa tướng Tàu đành phải đi trước để trở vào dinh, Trạng Quỳnh đi sau, cứ theo đúng dấu chân thừa tướng Tàu mà đặt bước, mọi sự vì thế yên ổn cả. Lại không mếch lòng chủ.