Thấm thoắt Chung Nhi được mười ba tuổi mà học quyển “Tam Tự Kinh” chưa thuộc. Lương ông rất buồn phiền.
Một hôm, hai cha con đi sang làng bên mua lợn tới nhà một vị quan hồi hưu. Quan ông đang ngủ, quan bà đi vắng. Ðợi cho quan dậy, Lương ông cùng con tiến vào. Ngái ngủ, ông quan thấy người mua lợn, đứng lên lấy tay chùi ngang mắt, vuốt bộ râu rẽ sang hai bên, đoạn búi tóc rồi quay vào trong nhà.
Thấy thế, Chung Nhi bèn kéo bố vào trong nhà bắt lợn, Lương ông hỏi tới sao thì Chung Nhi đáp:
– Thì vừa đây quan đã bằng lòng rồi mà. Ngài lại nói cho biết giá cả lợn là bao nhiêu, cha không trông thấy à ?
– Quái, mày nói làm sao, chớ tao có thấy quan nói gì đâu?
– Quan không nói vì quan khinh cha con mình nghèo, nhưng quan ra hiệu bằng tay.
Bắt lợn xong, Chung Nhi bảo người nhà quan cho Chung Nhi nộp tiền. Người làm hỏi: “Thế anh đã thỏa thuận về giá heo với quan rồi à? Bao nhiêu?
Chung Nhi đáp:
– Mười tám quan.
Người nhà quan la lên:
– Mười tám quan, rẻ quá. Ta phải vào bẩm quan mới được.
Tên người nhà vào bẩm quan thực. Ngài hét lên:
– Ai bán cho nó mười tám quan đâu.
Chung Nhi nói:
– Bẩm quan, khi nãy chúng con hỏi giá, quan gật đầu rồi lấy tay chùi ngang mắt rồi lại vuốt từ hàm rồi vuốt hai bên râu mép. Như thế chẳng là thập bát là gì?
Quan phì cười:
– Mày nhỏ mà biện bác giỏi. Thôi, tao cũng bán cho mày.