Sói quyết định thắt cổ tự tử rồi loan báo cho cả rừng biết.
– Chuyện! Anh ấy mà thắt cổ tự tử! Đợi đấy! – Thỏ cười mỉa mai.
– Dám thắt thật đấy! Dám lắm! Anh ta đã quyết định chắc chắn như thế – Rùa nói.
– Có thể anh ta suy nghĩ lại! – Nhím nói.
– Không nghĩ lại đâu! Đời nào! Anh ta đã chọn cả cây liễu để làm nơi treo cổ – Chị Quạ cam đoan – Anh ta đang đi tìm thêm dây…
Tranh cãi, bàn tán xôn xao khắp rừng. Kẻ tin, người ngờ.
Tin ấy đến tai bác Sếu. Bác bay ngay vào rừng tìm Sói. Bác thấy Sói đang ngồi dưới gốc liễu, buồn như tàu lá úa. Tim bác thắt lại, quặn đau. Xưa nay bác không yêu quý Sói, không bao giờ cho Sói đến sân nhà thật, nhưng đối với Sói bây giờ, dù sao cũng là một tấn thảm kịch!
– Chào anh Sói! – Bác Sếu chào giọng nhỏ nhẹ.
– Chào bác và xin vĩnh biệt! – Sói nói rồi đưa chân quệt nước mắt – Vĩnh biệt bác nhé! Bác đừng buồn. Hãy tha thứ cho tôi nếu như có điều gì…
– Không lẽ anh định treo cổ thật? – Bác Sếu hỏi, vẻ thận trọng – Thật không sao tin được! Tại sao? Có chuyện gì vậy?
– Tôi bị lăng nhục! Bị nhục mạ cả trong truyện ngụ ngôn lẫn trong truyện cổ tích… Tôi không muốn sống thêm một ngày nào nữa… Bác giúp tôi, tìm hộ cho một sợi dây. Tìm trong kho để đồ ấy… Kho khóa thật, nhưng người ta tin bác, bác cứ đến…
– Được… Tôi sẽ giúp anh! – Không suy nghĩ, bác Sếu đồng ý ngay.
– Cảm ơn bác lắm! – Sói nói giọng cảm động – Ừ, mà nhân tiện bác tìm cách đem cho tôi một chú dê con luôn thể… Bác cố thực hiện điều mong ước cuối cùng của tôi…
Sếu đã thực hiện điều mong ước cuối cùng của Sói. Còn Sói thì không thèm thắt cổ tự tử.
Nó đã nghĩ lại.