Có một con bướm nọ muốn lấy vợ, và dĩ nhiên nó muốn tìm một cô dâu thật xinh trong đám hoa. Nó lượn qua tất cả các vườn hoa và nhìn các bông hoa với ánh mắt soi xét. Các bông hoa đều đứng e lệ im lặng trên cuống như những thiếu nữ thẹn thùng trước lễ kết hôn. Nhưng nó thấy có nhiều hoa quá và sợ rằng nếu vậy cuộc tìm kiếm sẽ rất mệt nhọc. Con bướm không muốn mất nhiều công sức giải quyết hết mọi vấn đề nên nó tìm đến gặp những bông cúc. Người Pháp gọi hoa cúc là Mác-gơ-rít (Cúc Mắt Bò) và họ bảo loài hoa nhỏ bé này có thể tiên đoán tương lai. Những người đang yêu thường hay vừa ngắt từng cánh hoa vừa hỏi một câu về tình nhân của họ, chẳng hạn như là: “Anh ấy/ Cô ấy yêu mình không? Yêu nồng nàn không? Hay yêu hờ hững? Yêu nhiều không? Hay yêu một chút thôi? Hay không yêu tí nào hết?” vân vân và vân vân. Mỗi người lại nói những câu ấy theo ngôn ngữ riêng của họ. Con bướm nọ cũng đếp gặp Hoa Cúc để hỏi, nhưng nó không ngắt các cánh hoa mà hôn lên từng cánh. Nó nghĩ rằng cư xử tử tế thì bao giờ cũng được việc hơn.
“Hoa Cúc Mác-gơ-rít yêu quý ơi,” nó nói, “cô là người đàn bà thông thái nhất trong các loài hoa. Xin hãy nói cho tôi biết tôi nên chọn bông hoa nào làm vợ. Ai sẽ là cô dâu xứng đáng của tôi? Tôi mà biết được thì tôi sẽ lập tức bay đến chỗ nàng mà cầu hôn nàng ngay.”
Nhưng Hoa Cúc Mác-gơ-rít không trả lời nó. Cúc khó chịu vì nó đã gọi cô là người đàn bà trong khi cô rõ ràng là một thiếu nữ – khác nhau lắm chứ. Con bướm hỏi lại Hoa Cúc, rồi hỏi lại lần nữa, nhưng Hoa Cúc vẫn lặng thinh không nói một tiếng nào. Con bướm không đợi thêm được nữa bèn bay đi bắt đầu công cuộc tán tỉnh.
Lúc ấy là đầu xuân, hoa nghệ tây và hoa giọt tuyết đang nở rộ.
“Họ thật xinh đẹp”, Bướm nghĩ, “những cô gái quyến rũ. Nhưng trông hơi cứng nhắc.”
Thế là như mọi gã trẻ, nó bèn tìm đến những cô gái lớn tuổi hơn.
Trước tiên nó bay đến chỗ hoa Cỏ Chân Ngỗng. Các cô này theo nó thì hơi đanh đá. Còn hoa Violet thì nó thấy hơi đa cảm quá. Hoa Chanh thì quá nhỏ vả lại họ hàng của cô nàng lại quá đông. Hoa Táo thì mặc dù trông giống hoa Hồng nhưng chúng lại chỉ nở một buổi, sang hôm sau là rụng mất nên nếu cưới hoa Táo thì cuộc hôn nhân sẽ chóng vánh quá. Con bướm ưng.
ý hoa Đậu nhất. Hoa Đậu vừa trắng vừa ửng hồng, trông thật duyên dáng và mảnh mai, lại thuộc loại những cô gái giỏi tề gia nội trợ nữa chứ. Với cả hoa Đậu còn rất hữu ích trong việc bếp núc. Con Bướm vừa định cầu hôn cô nàng thì nó chợt trông thấy một cái chậu với mấy bông hoa héo rũ rượi.
“Đó là ai thế?” Nó hỏi.
“Đó là chị của em.” Hoa Đậu trả lời.
“Ồ, vậy à. Thế tức là em cũng sẽ như thế một ngày nào đó rồi.” Con Bướm nói và bay đi ngay lập tức, vì nó sửng sốt quá đỗi.
Một cây kim ngân vắt mình trên hàng rào đang nở hoa, nhưng các nàng hoa với khuôn mặt dài và làn da vàng vọt kiểu như hoa Kim Ngân thì có nhiều lắm. Không, nó chẳng thích. Thế nó thích hoa nào đây?
Mùa xuân trôi qua, rồi mùa hè kết thúc và mùa thu đến, con bướm vẫn chưa quyết định được. Các loài hoa đã diện những bộ trang phục đẹp nhất của mình nhưng đều không ăn thua gì. Chúng đã không còn hương thơm tươi mát của tuổi thanh xuân nữa. Nhưng vì trái tim luôn đòi hỏi hương thơm ngay cả khi nó không còn trẻ trung nữa, mà hương thơm thì không có ở hoa Thược Dược hay những bông Cúc đã héo khô, nên con Bướm tìm đến cây bạc hà ngoài đồng. Bạn biết đấy, loài cây này không có hoa nhưng nó thơm từ đầu đến chân, thơm như mùi hoa trên từng chiếc lá.
“Mình sẽ chọn nàng.” Con bướm nói, và nó ướm hỏi Bạc Hà. Nhưng Bạc Hà đứng im nghiêm nghị nghe Bướm nói, rồi sau cùng trả lời:
“Nếu anh vui lòng thì ta làm bạn thôi, không hơn đâu. Tôi già rồi và anh cũng già rồi. Tất nhiên chúng ta vẫn có thể sống vì nhau, nhưng ở tuổi này thì cưới xin làm gì nữa. Đừng để thiên hạ họ cười cho.”
Thế là cuối cùng con bướm không có vợ. Nó đã lựa chọn lâu quá và lâu như thế chẳng bao giờ tốt cả. Con bướm trở thành gã độc thân già.
Lúc ấy đã là cuối thu, trời mưa dai dẳng và nhiều mây u ám. Gió lạnh thổi trên những sống lưng cong của đám liễu làm cho chúng kêu cót két. Đó không phải là thời tiết lý tưởng để bay loăng quăng với bộ cánh mùa hè. Nhưng may là con bướm cũng không ra ngoài trong thời tiết này. Nó ngẫu nhiên tìm được một chỗ trú ngụ tươm tất. Đó là một căn phòng có lò sưởi ấm áp như mùa hè. Con bướm bảo nó có thể sống ở đó tạm ổn.
“Nhưng chỉ đơn thuần là sống thế này thôi thì không được.” Nó nói. “Mình cần tự do, ánh mặt trời và một bông hoa nhỏ làm bạn.”
Thế là nó bay ra đập vào khung cửa sổ. Những người trong phòng nhìn thấy nó, trầm trồ rồi bắt nó ghim vào trong một cái hộp đồ lạ, đặt trên một cái ống. Họ cũng chẳng biết làm gì hơn với nó.
“Giờ mình cũng đậu trên một cái cuống giống như các bông hoa đấy.” Bướm nói, “Tất nhiên là cũng không thoải mái lắm. Mình sẽ tưởng tượng rằng như thế này cũng giống như là kết hôn vậy, vì mình cũng đang bị ràng buộc chặt quá đây này.” Nghĩ vậy nó cũng tự an ủi được chút ít.
“Thật là một sự an ủi đáng thương,” một cái cây trồng trong một cái chậu trong phòng nói.
“Á à,” con bướm nghĩ, “Không thể tin mấy cái cây trong chậu được. Chúng dính dáng với con người quá rồi mà.”