Dưới ánh trăng, Sói đói mèm đánh hơi khắp nơi để tìm đồ ăn, rồi nó cũng gặp một con Chó nhà trông rất oai vệ. Sói nói:
– Này anh bạn, nhìn anh cơ bắp chắc khoẻ thế này, chắc đã được ăn những đồ rất ngon phải không? Còn tôi, tại sao lại phải sống một cách thiếu thốn thế này?
Chó nhà đắc chí nói:
– Nếu anh muốn sống cuộc sống thượng lưu như tôi thì hãy đi theo tôi nhé. Tôi đảm bảo anh sẽ có được cuộc sống sung túc.
– Nếu được như vậy thì tốt quá!
Sói vồn vã hỏi:
– Tóm lại là sống cuộc sống như thế nào?
Chó nhà cao giọng nói:
– Thực ra cũng không có gì, chỉ là trông nhà cho chủ, đừng để cho kẻ trộm lẻn vào nhà là được.
– Thì ra là vậy, không thành vấn đề.
Sói tiếp lời:
– Khi còn sống trong rừng, hàng ngày đều phải tránh mưa tránh gió, tôi đã nếm đủ rồi. Nếu mà có thể nằm sảng khoái trên một cái giường, không lo đói, thì làm gì tôi cũng làm.
– Vậy thì được, đi theo tôi. – Chó nhà nói với Sói.
Trên đường đi, Sói đột nhiên nhìn thấy vết sẹo rất to trên lưng Chó nhà, vô cùng ngạc nhiên, nên ân cần hỏi:
– Chỗ này bị làm sao vậy?
– Không sao cả, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, cũng có thể là vết chai của xích cổ. – Chó nhà nói cho qua chuyện.
– Xích cổ á? – Sói kinh ngạc. – Lẽ nào anh muốn nói, thực ra anh không có tự do?
– Không đúng. – Chó nhà nói.
– Ban ngày, có lúc chủ nhà xích tôi lại thật, nhưng tôi đảm bảo với anh rằng, buổi tối tôi được tự do hoàn toàn. Hơn nữa, họ đều rất thích tôi. Chủ nhà phần cơm cho tôi, nô bộc trong nhà cũng cho tôi đồ ăn thừa.
– Tạm biệt, anh bạn của tôi. – Sói nói, – Anh cứ tiếp tục hưởng thụ cuộc sống hoàn mỹ của anh đi. Còn tôi, vì tự do thì dù có phải chịu đói, tôi cũng không muốn buộc cái xích sắt cuộc sống an nhàn vào cổ mình đâu.
Lời bàn: Nếu chỉ vì có được cuộc sống an nhàn trong chốc lát mà phải từ bỏ tự do thì thật không đáng.