Ngày xửa ngày xưa, có một người thợ săn cùng đứa con trai độc nhất sống ở ven một khu rừng đẹp. Người thợ săn vô cùng thương yêu con mình nên luôn lo lắng thú hoang sẽ hại cậu bé.
Vào một đêm nọ, khi người thợ săn mơ thấy đứa con trai yêu quý của mình bị Sư tử cắp đi, và chết một cách thảm thương dưới móng vuốt của Sư tử. Sau khi tỉnh dậy, người thợ săn vô cùng sợ hãi. Ông sợ rằng giấc mơ sẽ thành sự thật, nhưng liệu có cách nào để con trai ông được an toàn đây? Cuối cùng, ông cũng nghĩ ra được một cách hay, rằng sẽ làm cho con một căn phòng ở trên không trung.Như vậy, thú dữ không có cách nào có thể hại được cậu bé nữa.
Người thợ săn vào rừng đốn những cây gỗ to nhất, làm một căn phòng thật đẹp cho con trên không trung rồi nhốt con mình trên đó. Bốn bức tường của căn phòng có vẽ đầy đủ các loại thú. Khi vừa bước vào phòng, con trai người thợ săn vô cùng thích thú, vì từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều con vật đến vậy. Nhưng nhìn mãi rồi cũng chán, những con vật trên tường không thể nhúc nhích và cũng chẳng có ai có thể chơi cùng cậu.
Một lần, cậu bé đứng trước bức tranh vẽ Sư tử, và nói với Sư tử:
-Con thú đáng ghét này, vì mày và cơn ác mộng của bố tao mà tao mới bị nhốt ở đây. Cứ bị giam giống như là tù nhân, không có chút tự do nào.
Nói tới nói lui, cậu bé cuối cùng dùng hết sức đấm vào bức tường có vẽ hình Sư tử. Một cái dằm trên tường đã đâm vào ngón tay trỏ, sau đó ngón tay bị nhiễm trùng, cậu bé sốt cao liên miên và cuối cùng đã không qua khỏi.
Lời bàn: Cha mẹ không thể làm cái ô che cho con cả đời. Từ nhỏ trẻ cần phải biết tự lập, tự cường thì sau này lớn lên mới có đủ dũng khí để đối mặt với cuộc sống.