Mùa xuân tới, cáo tới mảnh vườn nhỏ ném mấy hạt đậu, lấy chân khỏa đất lên trong mưa xuân lun phun, ấm áp.
Mấy ngày sau, hạt đậu nảy mầm rồi đội đất lên, lộ ra cái đầu tròn tròn, non xanh, nói vui vẻ: “Chào ông Cáo”.
“Tốt, tốt lắm!”, mặt Cáo tươi như hoa, Cáo xin đâu được mấy hạt dưa lại hì hục đem vùi xuống đất, xới cho đất phía trên tươi xốp.
Mấy ngày sau, hạt dưa cũng nhú mầm non mảnh mai, nói: “Chào ông Cáo !”.
“Tốt, tốt lắm!”, Cáo thực sự khoái trí, nhảy cớn lên tự nói với mình: “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu. Mùa thu tới ta sẽ có dưa, có đậu để chén rùi!”.Từ đấy, Cáo phởn chí chạy đi chơi, lúc băng qua cánh đồng, lúc vượt qua con mương nhỏ, lúc luồn cây trong rừng, miệng luôn ca hát: “là lá la la, là lá la…”.
Chú chim nhỏ khuyên Cáo: “Anh không về mà chăm cây thì mùa đông tới chẳng có gì mà ăn đâu”.
Cáo dỏng tai lên nhưng bỏ qua như chẳng hề nghe thấy gì rồi bỏ đi.
Chuột đồng cũng nhắc nhở Cáo: “Anh không về chăm cây thì mùa đông tới lấy gì mà ăn ?”.
Cáo chừng mắt dọa Chuột rùi nín thinh bỏ đi. Cáo vẫn rong chơi qua mùa hè, qua mùa thu.
Một hôm, Cáo nói với chim nhỏ và sau đó nói với Chuột đồng: “Nào, đến mảnh vườn của ta sẽ thấy có bao nhiêu là dưa, bao nhiêu là đậu cho mà xem”.
Cáo dẫn Chim nhỏ và Chuột đồng vượt qua con suối nhỏ tới mảnh vườn bên hốc suối của nó với vẻ tự tin, hào phóng lắm.
Nhưng tới nơi thì đâu còn ra mảnh vườn nữa, cỏ dại mọc um tùm. Cáo rúc đầu vào trong các búi cỏ cao, rậm rạp mà tìm đậu, tìm dưa.
“Thấy không, có nhiều không ?” Chuột đồng và chim đều sốt ruột hỏi.
“Đừng nóng vội”. Cáo vội đáp nhưng trong bụng đã thấy bồn chồn, lo lắng.
Cáo tìm hoài, tìm hoài, đầm đìa mồ hôi mà đâu thấy một quả dưa, một nhánh đậu.
Chuột đồng và Chim nhỏ đều chán ngắt, nói trước khi bỏ đi: “Không chăm xới, không chịu lao động thì mùa đông tới, Cáo chỉ có mà ngáp, có mà đói dã họng ra”.
Cáo ủ rũ, hối hận: “Mùa đông này sống làm sao đây!”.