Một bà Chúa nhan sắc mặn mà nhưng tính kiêu ngạo, hễ đi ra chơi phố phường thấy ai trái ý là sai lính bắt liền. Một lần, Quỳnh lững thững đi chơi, gặp kiệu Chúa. Gần đấy có cái ao bèo, Quỳnh vội vàng chạy xuống cầu ao đá nước chơi.
Chúa biết Quỳnh, thấy chơi lẩn thẩn như thế mới hỏi:
– Ông Trạng làm gì đó?
Trạng vờ không nghe thấy, cứ lẩn mẩn đá bèo làm cho bà chúa không ghìm được cơn tò mò, lại hỏi tiếp:
– Ông rỗi rãi lắm nhỉ, trưa nắng chày chày ra ao ngâm chân cho mát chắc?
Quỳnh ngẩn lên thưa:
– Vâng, chào bà chúa. Tôi chẳng có việc gì thì ra đứng bờ ao, chưa thấy con nhện nào chăng tơ, thì bà đã đi qua, thật như mệnh xui trời khiến.
– Thế chân ông làm gì mà cứ khoắng nước bộn cả ao bèo?
– Vâng, nắng cực quá, Trạng đá bèo chơi cho đỡ cơn.
Bà Chúa võ vẽ đôi chút nghệ thuật nói lái của dân gian, bỗng đỏ mặt tía tai, tức lắm nhưng chẳng dám nói gì.