Bầu trời đột nhiên tối sầm, những đám mây rực rỡ của buổi chiều hoàng hôn biến mất nhường chỗ cho màn sương đục đẫm ướt cả ngọn cây cành lá.
Màn đêm lặng lẽ khép chặt núi rừng vào bóng đen dày đặc.
Nguyên cúi đầu bước theo gã đàn ông có gương mặt lưỡi cày và làn da đen nhẻm, hắn đang sãi những bước chân khoẻ mạnh. Tên hắn là Tư Đen, người hàng xóm cùng quê với Nguyên.
Không biết ma xui quỉ khiến như thế nào, Nguyên nhắm mắt nghe theo lời rủ rê của Tư Đen, lên tận cái nơi khỉ ho cò gáy tìm kiếm một vận may.
Gia đình Nguyên phá sản khi ba anh làm ăn thất bại, ông ta như người quẫn trí đã nhảy lầu tự sát. Năm sau mẹ anh cũng qua đời vì một cơn bạo bệnh. Đời con người thật khốn nạn, lên voi xuống chó là chuyện thường ngày trong xã hội. Nguyên trở thành đứa trẻ mồ côi, anh ta phải trải qua những tháng ngày cơ cực, đến khi gặp Linh một cô gái cùng hoàn cảnh với anh, hai người đã đến với nhau bằng một tình yêu chân thành. Một đám cười thật đơn sơ diễn ra trong mái nhà tranh nghèo nàn. Cuộc sống khổ cực lắm lúc làm cho Nguyên cảm thấy tuyệt vọng. Dù anh có làm việc cật lực đi chăng nữa, cái nghèo vẫn cứ bám lấy.
Và khi Linh đang mang thai đứa con đầu lòng, tuy có thêm một sinh linh bé nhỏ hiện hữu trong ngôi nhà là niềm hạnh phúc lớn lao đối với đôi vợ chồng trẻ nhưng lại là nỗi lo cơm áo gạo tiền, nhất là đối với Nguyên người đàn ông trụ cột trong gia đình. Đây chính là lý do Nguyên muốn dối đời, anh nghe theo lời của Tư Đen lên rừng đào vàng, biết đâu anh đào trúng được một… kho báu, cuộc sống giàu sang sẽ lại mỉm cười với anh, nghĩ sao làm vậy!
Tiếng gọi của Tư Đen làm cho Nguyên giật mình cắt ngang dòng hồi tưởng:
– Nguyên! Đi nhanh lên mày. Đàn ông gì mà yếu ớt như đàn bà vậy?
– Đường gập ghềnh khó đi quá anh Tư ơi.
Đúng như lời Nguyên vừa nói, đường lên núi càng lúc càng hiểm trở. Bụi gai, bụi nứa mọc um tùm chắn ngang lối đi, những sợi dây leo trên cành cây như đổ sà xuống đất luồn quấn lấy chân người dẫm lên nó.
Trên bầu trời cao, cánh sao đầu tiên bắt đầu chiếu sáng, rồi ánh trăng tròn cũng xô mây bước ra nghiêng mình bên dãy ngân hà. Tư Đen rút thanh dao trên lưng xuống chặt không ngớt tay vào đám cỏ dại và dây leo để mở đường. Mồ hôi hắn ướt đẫm trong chiếc áo phong phanh để lộ ra bộ ngực trần vạm vỡ, với những sớ thịt rắn chắc.
Trái ngược với Tư Đen, Nguyên giống như một thư sinh trói gà không chặt, người anh cao lênh khênh, bước đi xiêu vẹo. Với lại căn bệnh sốt rét đã hành hạ anh suốt một tuần nay làm anh trông thêm gầy nhom.
Vẻ mặt không được vui, Tư Đen thở dài liếc mắt nhìn người bạn đi cùng với hắn:
– Tao thật hối hận vì cho mày đi cùng. Cái thân mày lo chưa xong còn dẫn theo con vợ có bầu, chuyến đi này mất cả chì lẩn chài.
Nguyên thở hổn hển, anh đưa tay ôm lấy ngực với cơn đau quặn thắt. Khó khăn lắm anh mới thốt nên lời:
– Anh Tư, em mệt quá! Chắc em không thể tiếp tục với công việc đào vàng…
– Tao không ép buộc mày. Nhưng tao nói cho mày biết, con đường trở về cũng khó khăn lắm, nếu không có tao chỉ đường, vợ chồng mày sẽ làm mồi cho thú dữ.
Đưa tay ôm lấy đầu, Nguyên khổ sở than:
– Vậy là em phải chờ anh rồi. Lúc đầu anh nói ở đây một tuần, nhưng đã bốn tuần trôi qua, vợ em sắp chuyển dạ rồi, em lo quá…
Tư Đen thở dài đáp:
– Trời! Thế thì gay go rời. Tại sao lúc đầu mày không để con Linh ở nhà, dắt theo làm gì cho mệt.
– Thì chị Xuyến muốn vợ em đi theo cùng.
– Ờ… ờ… tao biết rồi. – Tư Đen gật gù, hắn im lặng một lúc rời nói tiếp. – Lo làm gì cho mệt cái thân, mày cố gắng đào đi, biết đâu đào trúng được hũ vàng, sướng cả đời.
– Ở cái nơi rừng thiêng nước độc này, làm gì có nhiều vàng để mà đào chứ?
– Mày ngu quá, thời trước cái bọn nhà giàu dư của ăn của để rất sợ bị ăn cướp, nên họ không dám chứa nhiều của cải trong nhà mà thường tìm những nơi hẻo lánh để chôn giấu vàng. Trải qua thời gian, thời tiết khắc nghiệt và mưa to gió lớn làm cho đất núi sạt lở, xoá mất đi tất cả những dấu vết. Họ đã nhiều lần lên đấy đào bới tìm kiếm nhưng đều vô vọng. Thời nay, thỉnh thoảng vẫn có người lên đây đào bới và họ đã tìm được rất nhiều vàng.