Chiếc xe lăn bánh chậm rồi dừng hẳn trước sân một ngôi biệt thự sang trọng. Trừ trên chiếc Toyota bước xuống. Ngân Thủy giọng vui vẻ :
– Anh Nguyễn , lát nữa anh đừng quên ghé đến shop lấy gói hàng lúc nãy tôi bỏ quên đấy nhé.
Nguyễn – một anh chàng tài xế cao lớn , khuôn mặt ngôi ngô trạc ba mươi tuổi – hắng giọng :
– Được rồi , tôi nhớ chứ.
Ngân Thủy nhí nhảnh :
– Lúc nãy tôi đã phone cho bà chủ shop, anh đến là họ đưa túi hàng ấy liền đó.Họ không gây khó khăn gì đâu.
– Vâng …
Nghiêng đầu nhìn Nguyễn. Ngân Thủy giọng quan tâm :
– Giờ anh định đánh xe đi rửa à ?
Nguyễn gật đầu :
– Vâng …
Ngắm nhìn chiếc xe bóng loáng , nước sơn màu đỏ như rực lên dưới ánh mặt trời. Ngân Thủy sôi nổi :
– Tôi thấy xe vẫn còn sạch mà.
Nguyễn hắng giọng :
– Tôi cũng thấy là như thế nhưng ông chủ yêu cầu tôi phải đem xe đi rửa định kỳ cứ nửa tháng một lần.
Ngân Thủy khẽ nheo mắt :
– Cho dù xe khg bẩn lắm ?
Nguyễn so vai :
– Đúng thế. Như cô chủ thấy đó , chiếx xe bóng như lau. Chỉ cần chùi sơ là được , nhưng ông chủ vẫn bảo mang xe đi rửa. Mỗi lần như thế mất nhiều thời gian lắm.
Ngân Thủy chu môi :
– Thế thì anh nói dối ba tôi là đã đem xe đi rửa rồi , ba tôi cũng đâu có biết.
Nguyễn tặc lưỡi :
– Tôi không thích nói dối.
– Một sự nói dối chẳng làm hại đến ai mà.
Nguyễn nhún vai :
– Vì ông chủ đã tin tưởng nên tôi không có lý do gì mà làm ngược lại điều ông chủ yêu cầu cả.
Ngân Thủy đong đưa chiếc xắc trong tay :
– Anh thấy ba tôi như thế nào?
Nguyễn nhìn Ngân Thủy một cái. Nhận xét một người khác không phải là thói quen của Nguyễn, nhất là người ấy lại là ông chủ của mình. Anh trầm giọng:
– Sao cô lại hỏi như thế ?
Ngân Thủy mỉm cười :
– Có đến mấy người tài xế trước đây đều chạy dài ba tôi và cho là ông khó tính. Chỉ có anh là làm được quá ba tháng. Vì thế tôi muốn biết là anh có dễ chịu khi làm tài xế cho gia đình tôi không ?
Nguyễn thẳng thắn:
– Đó là một câu hỏi khó trả lời.