Trong ánh trăng suông, gió bấc tràn xuống thung lũng. Những khu rừng ào ào như sóng biển. Những rặng trẩu trút lá tới tấp. Mấy chiếc lá bàng cuối cùng quạt lên quạt xuống rối loạn trên cành. Ở ngã ba đường vào làng Chanh, cái khuôn cửa sổ liếp của đồn công an lù mù ánh đèn hoa kỳ. Rét quá. Anh công an viên quàng chăn ngồi lim dim. ánh đèn dầu vàng hoe tỏa một khoanh tròn trên mặt bàn. Cái đồng hồ báo thức kêu lạch tạch, tiếng nghe hân rỉ, cũ kỹ. Gió bấc thổi lộng lên từng hồi dài. Phía xa, đêm khuya bỗng ồn ào. Anh công an viên tỉnh hẳn buồn ngủ, vặn to ngọn đèn. Tiếng ồn ào mỗi lúc một gần. Như một thác nước đang tung bọt chạy tới. Tiếng lộc cộc. Tiếng véo von. Một tiếng hát nghe rõ. Anh em ơ… ầm ầm tiếng người reo hò… ơ…ơ… Tiếng hát bổng lên ỏn ẻn. Mây che cho bóng trăng mờ… ờ. Ta giữ bí mật ta mò… ò đi đêm ối anh chị em ơi… Cái xe bò đã lộc cộc tới. Áo tơi, mũ dạ rách, áo ba-đờ-xuá cũ mướp lùng thùng, bao gạo, chiếu buộc chéo người, chăn dạ khoác chéo vai, khăn vuông, quang, thúng, nón, rầm rập đi qua khuôn cửa sáng trăng lờ mờ.
– Ô tô đây! Ô tô hai bánh của Việt Nam đây !
– Mát quá, sướng cả ruột.
– Mát đến tận tim phổi, ông bà ông vải ơi.
– Hòm gì mà nặng bỏ bố thế không biết!
– Bí mật, bí mật…
Bỗng đám người đứng dừng lại.
– Thôi hết đường nhựa! Đường đất đây. Lối rẽ đây rồi!
– Chà! Bên kia có đường goòng anh em ạ.
– Có cái xe goòng mà đẩy một lèo nhỉ.
– Tối om om, đi đứng thế nào!
Gặp một anh bộ đội từ mé rừng tối đi ra, họ ùa đến.
– Đường vào làng Chanh đây phải không đồng chí?
– Đi đi chứ, đứng lại làm gì như phỗng đá ấy!
– Có cầu cống gì không hả anh?
– Tướt bơ rồi. Cách bốn cây có cái cầu gãy.
– Liệu có bằng cái cầu hôm qua không?
– Ào đi!