Khải, Hưng và Thiện cứ đọc mãi bức thư của kẻ tự xưng là Bàn tay máu mà rất lấy làm ngạc nhiên và kính phục tác giả bức thư ấy. Bức thư thật ngắn, được đánh máy chữ không có gì lạ nhưng ở dưới có vẽ một bàn tay bằng mực đỏ như máu, nổi bật hẳn lên. Ghê quá! Cách đây hai hôm, ba đứa mới lập nhóm « Trinh thám tài tử » một cách vô cùng bí mật mà tới hôm nay đã có người thứ tư biết chuyện. Đã thế còn đòi hợp tác và tặng món quà bằng một chuyện lạ nữa chứ! Chuyện lạ ấy sẽ là chuyện gì? Bàn tay máu là biệt hiệu của ai? Làm sao người ấy lại biết được chuyện của bọn chúng? Đó là những câu hỏi nát óc mà cả ba đứa sau hơn một giờ suy nghĩ vẫn chưa tìm được lời giải đáp. Cả đến Khải, đứa cầm đầu trong bọn, mọi ngày dù gặp chuyện khó đến đâu cũng giải quyết được với một nụ cười ở trên môi. Thế mà kỳ này, Khải cũng bí nốt. Nó nhìn các bạn, thấy hai đứa kia mặt mày nhăn nhó, nhìn mình như chờ đợi, Khải bối rối vô cùng, nói:
– Việc này thì tao chịu. Không tìm được đầu mối gì chính xác hay chắc chắn cả. Tuy thế tao nghĩ chắc đây là một trò giỡn chơi cho vui mà thôi.
– Giỡn chơi?
Hưng gặng hỏi như vậy, Khải bỗng cảm thấy tự tin lên một chút, đáp:
– Phải, vì tụi mình chỉ là ba đứa trẻ con thôi, thì chắc chẳng có đảng cướp nào cần đến sự hợp tác của chúng mình đâu. Có lẽ bí mật về nhóm Trinh Thám tài tử đã bị kẻ nào nghe lóm nên viết thơ giả làm Bàn Tay Máu dọa chúng ta thế thôi.
– Nhưng còn việc lạ sẽ xảy ra ở trường trong vài ngày nữa như trong bức thư đã nói thì nghĩa làm sao chứ ?
– Chuyện ấy sẽ không xảy ra đâu. Chắc chắn như vậy.
Nghe Khải quả quyết như thế, cả bọn cùng gật đầu chấp nhận ý kiến vì từ trước đến nay, Khải rất được nhóm tín nhiệm, lời nó nói chẳng khi nào sai chạy. Thế nhưng lần này thì Khải đã … lầm vì :
Năm ngày sau, lúc bức thư của Bàn Tay Máu đã chìm dần vào trong quá khứ, lúc Khải tưởng mình đã đoán đúng thì sáng hôm ấy, lúc cả bọn vừa tới trường đã nghe học sinh trong trường xôn xao, bàn tán với nhau về một chuyện lạ. Thiện lập tức chạy đi hỏi chuyện các bạn và năm phút sau, nó chạy về, thở dốc kể lại cả nhóm nghe :
– Ma xuất hiện ở trường mình !
Khải thấy như mình nghe lầm. Nó hấp tấp hỏi lại :
– Ma ? Thật không ?
– Tao không biết có thật hay không nhưng chuyện này do chính bác gác trường thuật lại. Bác kể rằng đã ba đêm liên tiếp, bác thấy một bóng trắng đi qua đi lại trong lớp 10B3 tức là lớp tụi mình trong lúc con chó Mực tru lên những tiếng khủng khiếp.