Con cóc đối với tôi có nhiều kỷ niệm và cũng gây không ít thắc mắc. Hoài niệm trước tiên về cóc liên hệ tới câu “Cóc khô !” mà thám tử Kỳ Phát hay nói trong trong khi điều tra một vụ án; liên tưởng lan man làm tôi nhớ tới Gói thuốc lá, Hổ nhớ rừng, tới Thế Lữ, tới phong trào thơ mới… Con cóc cũng làm tôi suy nghĩ vì đôi khi gặp xác cóc chết ngoài đường, tôi tự hỏi bị xe cán hay bị người ta đánh chết, loài người ghét cóc như thế sao ? Bị ghét bỏ, coi là vô tích sự như thế nhưng lại có những thứ thuốc, thứ cháo gọi là bột cóc cháo cóc mà tôi có dịp “thử nghiệm”..v..v.. Nhiều thắc mắc vơ vẩn cứ ẩn hiện trong óc. Liên tưởng tự do lôi kéo tôi (kiểu tâm viên ý mã) đi khắp nơi cho tới khi một vấn đề nẩy sinh, một vấn đề như mọi vấn đề nay bỗng trở thành vấn đề “gốc”, “quan trọng” không giải quyết không được.