Chiếc đồng-hồ treo trên vách rè-rè như một bịnh-nhơn lên cơn siễng, rồi thong-thả điểm mười một tiếng. Những tiếng tíc-tắc quen thuộc lại nhịp đều-đều sau lúc đó, nghe buồn-buồn như tiếng giày của một khách lữ-hành trên đường thiên-lý. Ngoài đường bóng cây thâu hẹp lại. Ánh nắng cay-cay như trộn mùi ớt hiểm. Bụi dâng trên các nẻo đường bóng loáng như có một lớp nước mỏng tráng lên.
Phú đẩy cửa bước vội vào nhà, gọi vợ:
– Mình ơi!
Chị Phú “dạ” một tiếng rồi tất-tả từ dưới bếp chạy lên nhà trên.
Phú cởi áo ngoài mắc lên “sừng nai” hỏi tiếp:
– Thằng Quí đâu?
– Nó chưa về, mình à!
Phú chắc lưỡi, giọng hờn dỗi:
– Học với hành! Ham học lắm, có bữa chết!
Chị Phú vừa lau tay vừa nói:
– Ở trường cũng có hầm núp, không sao đâu. Ráng cho con nó học gấp trong sáu tháng đặng đi kiếm chỗ làm với người ta…
Phú phì cười, mai-mỉa:
– Quân Nhật sẽ bại trận nay mai. Học tiếng Nhật để làm gì?
Chị Phú nghi-ngờ:
– Sao mình biết?
– Sao lại không. Các đảo quan-trọng ở Thái-bình-Dương lần-lượt bị quân Đồng-Minh chiếm hết. Hiện nay quân Nhật chỉ có đương lùi, chớ không có đường tiến nữa. Những hiểm-cứ ở Miến-điện đều lọt vào tay quân Anh. Trên bộ như dưới biển, quân đội Nhật đang ở trong tình-thế của những kẻ giải vây trối chết. Những thành-phố lớn bên chánh-quốc bị dội bom liền-liền. Vậy mà người Nhật vẫn không bỏ tham-vọng thôn-tính nước mình.
Chị Phú chen vào:
– Bởi vậy, tôi mới cho thằng Quí đi học tiếng Nhật…
Phú lại phì cười, lắc đầu bảo vợ:
– Tôi nói mình đừng giận. Mình cũng như đại đa số người mình, chỉ biết “nắng bề nào, che bề ấy”. Học được thêm một thứ tiếng ngoại-quốc tức là một điều hay. Nhưng học nhấp-nhem để “đi làm” thì học có ích gì?
Người Việt-Nam muốn độc-lập thật-sự phải tự mình tranh-đấu mới đi tới kết-quả vinh-diệu. Không nên tin ai hết.
Cổi giày xong, Phú lại nghiêm giọng tiếp:
– Nầy! Rồi tôi cho thằng Quí thôi học…
– Kệ, để con nó học, nghỉ rồi cũng không làm gì…
– Tôi nhứt-định rồi, mình à! Chúng ta sẽ đi xa.
– Đi xa?
– Ở đây có bữa chết vì bom đạn vô-tình của phi-cơ Đồng-Minh. “Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết”. Mình chết không vì mục-đích gì ngoài mục-đích cơm, áo thì lại càng vô-lý. Mình coi đó: mỗi ngày, có những phi-đội Anh Mỹ từ những căn-cứ Ấn-độ, Miến-điện bay ngang Sàigòn để chở thêm quân-lính chiếm-đóng trên những hòn đảo vừa mới chiếm, hoặc để vận-lương cho họ, thỉnh thoảng lại nhả xuống Sàigòn một mớ bom. Dân Sàigòn chết lổn-ngổn. Mình nên nghe tôi, tìm một chỗ thật xa lánh đỡ ít lâu. Tuy không phải là một chiến-sĩ cách-mạng, tôi tin chắc rằng thế nào rồi trên giải đất Việt-Nam nầy cũng sẽ có sự thay đổi mới-mẻ…
Chị Phú đặt mâm cơm xuống ván, mỉm cười giản-dị:
– Đi đâu xa cho mệt! Nếu mình sợ bom thì mình theo tôi. Chúng ta đem con về nương-náu ở nhà-quê trong ít lâu…