Chiếc xe đò đổ dốc, hãm thắng, bánh rít lên ken két,chạy chầm chậm, quẹo qua bên trái, đậu lại dưới bóng mát một cây anh đào, quay mũi hướng về Tùng Nghĩa. Hành khách trên xe đã khá đông. Năm sáu em học sinh, có em đã đứng lên, thò đầu, nghiêng hẳn người ra ngoài cửa sổ xe. Ông tài xế hét lên:
– Ngồi xuống mấy em ơi! Cảnh sát họ thấy là phiền lắm!… Nói không được, tôi đóng hết cửa lại bây giờ!
Tiếng các em nhao nhao phản đối:
– Bức quá!
– Ông tài định cho tụi tôi chết ngạt luôn hả?
– Xe ông sặc sụa toàn mùi ét-săng không hà!
Ông tài xế mập lắc đầu bực bội:
– Lần sau tôi không thèm chở các cô các cậu nữa đâu. Lộn xộn quá!
Chợt có tiếng xe Lam nổ ròn từ phía chợ Đà Lạt vẳng tới. Các em trong xe reo lên:
– Anh Phan! Anh Phan kia rồi!
– Chị Tú Mai! Chị Tú Mai! Anh Phan tới rồi kìa! Anh Phan tới kìa!
Cô nữ sinh tên Tú Mai nghiêng đầu ngó qua cửa xe.
Chưa đầy phút sau, một chàng thanh niên khỏe mạnh trong chiếc áo len đen, tóc hớt ngắn, nét mặt tươi tắn, đôi mắt sáng, tia nhìn rất nhanh từ xe Lam nhẩy xuống. Một tay anh ôm chiếc cặp da to phồng, tay kia giơ lên vẫy vẫn chào các bạn. Tú Mai kêu lớn:
– Lên lẹ đi, anh Phan! Mai giữ cho anh chỗ này rồi, tốt lắm!
Chàng thanh niên tên Phan bước lên, đi len vào giữa hai hàng ghế dựa đã đầy người, tiến lại phía cuối xe, nơi cô bạn đang vẫy gọi:
– Cám ơn nhiều lắm nghe, Tú Mai!
Xe mở máy, rung lên từng hồi. Bánh xe chuyển động, khởi sự bò chầm chậm lên con đường hơi dốc, hai bên lề có những cây thông lớn. Chợt, một hành khách xuất hiện đột ngột.
Tú Mai nói khẽ vào tai Vũ Phan:
– A! Ông khách này ở đâu ra đây? Kỳ quá hả anh Phan?
Chàng thanh niên khẽ lắc đầu:
– Lạ nhỉ! Tôi không hề gặp anh ta trên xe Lam! Mà quanh đây có nhà cửa nào đâu?
Cả toán học sinh đều chăm chú nhìn người khách lạ. Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên nét mặt, các em có cảm tưởng như người mới đến từ trong đám khói xe hiện ra, do một phép mầu.
Anh ta đặt chân lên bậc, nhanh thoăn thoắt bước vào trong xe.
Lướt qua mặt ông tài xế, người đó nói khẽ và nhanh:
– Thôn Lạc-Lâm nghe!
Giọng nói âm thanh kỳ lạ, nghe trầm trầm, lơ lớ như tiếng người thiểu số. Sắc mặt hắn xạm lại như xoa qua một lượt đất sét màu vàng ủng. Không hiểu do bụi đường hay tại người này có bệnh nên nước da vốn dĩ vẫn thế. Có bệnh? Nếu bảo khách lạ này có bệnh trong người thì sao dáng điệu anh ta lại có thể như thế được? Từ bước đi, cho đến cách vung tay, cái cổ gân guốc nâng đỡ cái đầu có bộ tóc dợn sóng tự nhiên thật đẹp. Khuôn mặt hơi dài, cằm bạnh, lúc nào cũng hất cao, tia nhìn thẳng. Tóm lại, mọi cử chỉ của người khách… cuối cùng đều có vẻ nhanh nhẹn và gọn gàng một cách rất đáng ngại.
Anh ta tiến lại, ngồi cùng hàng ghế với Vũ Phan, nhưng ở dẫy bên kia, chỗ ngồi duy nhất còn lại, sát cửa sổ. Ngồi yên chỗ, không nói không rằng, khách lạ im lặng một cách khác thường, nghiêng mặt ngó qua cửa xe, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, không mảy may để ý đến những người bên cạnh.