Đọc xong tiểu thuyết Rái cá đồng và cô bé hàng xóm hẳn nhiều người phải ghen với tác giả vì anh đã có một kỉ niệm tuổi thơ tuyệt vời. Phải, rất tuyệt vời…
Cái tuyệt vời của cuộc sống đồng quê tác giả đã để lại trên từng trang sách. Chỉ chuyện mò bắt tôm đã ăn đứt một chương. Chỉ chuyện về con cá bò cũng đã có dư vài chục trang sách. Rồi chuyện con rô, con trê, con lươn con chạch đến trái khế ăn cùng Bống, tác giả đã bâng khuâng chuyện hết trang này đến trang khác mà còn cảm thấy chưa bộc lộ hết cảm xúc. Phải yêu lắm tuổi thơ ấy tác giả mới có thể giãi bày đến ngần ấy chữ cho kỉ niệm của mình. Thằng bé cua ốc ở vùng quê nghèo rớt cuối cùng đã trở thành nhà khoa học với vốn tri thức dày dặn vẫn còn nhớ và lưu luyến được với quá khứ ấy cũng thuộc loại hiếm hoi. Tôi đọc chầm chậm từng trang và nghĩ về tác giả Trịnh Thắng, nghĩ về vùng quê và gia đình anh. Tôi muốn nói một lời chân tình với song thân anh rằng xin được mừng tặng ông bà bốn chữ “Song hỷ lâm môn”, nghĩa là có hai điều vui mừng lớn đến với ông bà: đó là tiểu thuyết Rái cá đồng và cô bé hàng xóm và Nhà khoa học Trịnh Thắng. Hai niềm vui kết hợp trên một con người. Anh đã là nhà khoa học và trong anh có cả một nhà văn tương lai khi dám khẳng định mình bằng cuốn tiểu thuyết. Thật chẳng đáng mừng lắm sao!
Qua cuốn sách người đọc thấy Trịnh Thắng thật có duyên nợ với văn chương. Nếu anh đeo đuổi nó, hẳn cuộc đời anh sẽ có thêm sự nghiệp văn chương. Anh quan sát cuộc sống không chỉ bằng mắt mà bằng cả một cảm xúc mạch lạc. Anh cũng lại có đủ lượng ngôn ngữ để bộc lộ cho người đọc những quan sát tinh tế ấy. Tôi hoàn toàn rung cảm cùng tác giả trên từng trang sách bởi mình cũng có một tuổi thơ dài chơi với ao đầm sông suối…
Đã gặp tác giả trên trang sách như một người bạn tâm tình của tuổi ấu thơ.
Tôi không nói đến những hạn chế của Trịnh Thắng bởi lần đầu anh viết và húc luôn vào tiểu thuyết, một thể loại văn học mà thông thường không phải người viết nào cũng làm được. Nếu có những thiếu hụt cũng là dễ hiểu. Nhưng tôi biết, khi anh đọc lại từng trang viết của mình anh sẽ biết mình sẽ làm gì…
Hy vọng ở những tập sách tiếp theo Trịnh Thắng sẽ từng bước hoàn thiện mình để mở ra những trang vàng…
Hà Nội – đầu Đông 2005.