Men theo bờ hồ Cổ Ngựa chừng hơn cây số nữa là tới làng, sao Nghĩa cảm thấy mỏi rã rời cả hai chân. Chiều trung du thường tắt nắng sớm. Những quả đồi không cao, không có cây to, cứ sàn sàn nhau, kèo dài tưởng như vô tận về phía núi Nghĩa Lĩnh xa xanh. Mặt trời vẫn lặn ở phía ấy. Những ý nghĩ rời rạc, dễ đến với người ta vào lúc cuối ngày, sau những giờ làm việc căng thẳng, song, với Nghĩa cái mỏi mệt vô cớ cứ đeo đẳng anh như hình với bóng từ bao lâu nay. Đến đoạn đường quẹo rẽ xuống giếng Đầm, anh chợt thấy bóng dáng quen thuộc của một thiếu phụ vừa bước vào phòng tắm công cộng che bằng mấy tấm phên rạ. Thiếu phụ để lộ đôi vai trần trắng muốt và mái tóc dài nền nã búi cao ý chừng tránh ướt nước. Yến đấy! Nghĩa khựng lại, khe khẽ thở dài. Có lẽ Yến cũng nhận ra nguời đang nhìn mình, nên cô đứng lại trong nhà tắm khá lâu. Hiểu ý, Nghĩa vờ như không biết gì. Hôm nay, chắc Yến không có giờ lên lớp.
Bầu trời mùa thu nơi này dường như thấp hơn bất kỳ nơi nào. Đấy là cảm giác rất thật của những người quen sống ở đồi, quen ở trên cao, mắt luôn luôn ngước nhìn lên những con đường đất đỏ vắt ngang đồi trông xa chẳng khác những dải lụa đào lúc nào cũng chực bay tung theo hướng gió. Những con đường từng in đậm bóng dáng của người thiếu phụ.
– Nghĩa hả? – Tiếng người hỏi làm Nghĩa giật mình.
– Ối Luông! – Nghĩa kêu lên
Luông nói ngay:
– Báo cho cậu một tin mừng nhé! Tớ vừa nói chuyện với một đồng chí ở cơ quan cậu…
– Ai thế? – Nghĩa thật thà hỏi, vô tình cắt ngang lời Luông.
– Cậu dở bỏ mẹ – Luông gắt, giọng vẫn ra vẻ thân mật nhưng nồng mùi rượu – việc của tổ chức, đáng lẽ cậu không nên tò mò. Nhưng bạn bè thì giấu nhau làm gì, vả lại, cũng chẳng cần thiết phải giấu. Đó là ông Lường, chứ còn ai. Chúng tớ vừa ăn cơm với nhau ngoài trụ sở.
Thật ra cái gọi là “tin mừng” mà Luông vừa đưa lại đó chẳng làm Nghĩa vui thêm chút nào! Anh vẫn như còn đang lạc vào cơn mơ từ lúc được thấy người đẹp với đôi bờ vai trắng ngần, mái tóc đen dài còn ướt nước, thoang thoảng hương bồ kết, hương của mùa thu tuyệt diệu ở vùng đồi. Anh còn nghe đâu đó tiếng những giọt nước giếng đá ong rớt tong tong, hình ảnh con cá cờ lượn quanh chiếc gầu múc nước như chực chớp lấy đôi mắt long lanh của người đẹp lúc hiện lên, lúc tan nhòa trên mặt giếng trong ngăn ngắt. Ôi, lòng giếng thơi quê hương khao khát một nụ cười! Hơi ấm mùa thu, có lẽ đúng hơn là hương thơm làn da nguời đẹp cứ phảng phất và thấm dần vào anh như vị mía lùi ran ran nơi đầu lưỡi. Anh thầm biết ơn những người đã cất công đặt những viên đá ong đầu tiên – giữ giọt nước trinh nguyên đọng lại. Những túm cỏ xanh rì mọc cheo leo bên những khe đá như những tín hiệu tươi mát của trời đất. Anh muốn níu cái khoảnh khắc tuyệt vời ấy lại lắm, nhưng lúc này anh đang đứng cạnh Luông.
Luông là một người bạn có vai vế ở làng xã. Nghĩa toan nói câu gì đó, song anh không sao cất lên thành tiếng được. Anh thấy lúng túng, khó xử. Còn Luông thì làm vẻ tâm lý, tiếp tục cái giọng cao đạo.
– Mình chỉ muốn lưu ý cậu một điểm nhỏ thôi: cố gắng gần gũi quần chúng hơn nữa. Bằng cấp thì cũng quý, nhưng chưa phải là tất cả. À mà…
Luông chưa nói hết câu thì Yến đi tới. Hương xả tỏa ra từ trên người Yến như một phương thuốc thần diệu giúp cho đầu óc Nghĩa bớt căng thẳng. Cơn gió lành ngỡ sẽ thoảng qua, đã dừng lại thật đúng lúc, đúng chỗ.