Tôi học cách dành thời gian cho bản thân và đối xử với bản thân bằng tình yêu và lòng tôn kính, vì tôi thích chính bản thân mình… Tôi nghĩ là tôi rất được.
– Whoopi Goldberg
Tôi nhìn vào gương và thốt lên:
— Con không thể đi học như vầy được!
Tôi ghét gương mặt, cơ thể của tôi và nói chung là tôi ghét chính bản thân mình. Nước mắt tôi chảy dài xuống má như hai dòng sông.
Nghe tiếng rên của tôi, mẹ từ bếp vội chạy lên và hỏi:
— Có chuyện gì vậy con? – Mẹ tôi hỏi bằng giọng nói của một người đã quen với sự nhẫn nhịn, chịu đựng.
— Mọi thứ… tất cả! – Tôi phàn nàn và lại nhìn trừng trừng vào tấm gương trước mặt.
Ở tuổi mười ba, tôi cảm thấy tất cả những vấn đề mình gặp phải đều quá sức chịu đựng của tôi. Sau một đêm ngủ dậy, tôi có cả đám mụn đỏ trên trán và hai bên má, tóc thì tự dưng nhờn bóng lên dù tôi đã gội đầu hai ngày một lần. Cái bụng tôi thường đau âm ỉ, và cứ lớn dần lên, làm cho cái quần jean cứ thêm bó chặt vào người và tôi trông mập hẳn ra cứ như tôi chả ăn cái gì ngoại trừ kem sô-cô-la. Và hơn hết thảy, mấy cái móng tay bị cắn gần hết của tôi lại bị xước và chảy máu, việc cắn móng tay có vẻ như là cách thức cho thấy tôi lo lắng chuyện mọi người nghĩ thế nào về tôi. Nhưng mà không chỉ vẻ bề ngoài làm tôi phiền muộn, tôi còn có một trái tim tan vỡ nữa kia chứ. Anh chàng mà tôi cặp bấy lâu nay đã bỏ tôi để đi với một đứa con gái khác lớn tuổi hơn và già dặn hơn tôi. Tóm lại tôi đang đau khổ cả về tinh thần lẫn thể xác.
— Thôi nào cưng, đừng khóc nữa! – Mẹ tôi nói, mỉm cười. – Mẹ nhớ vào tuổi con mẹ cũng vậy thôi. Mẹ cũng trông xấu tệ và căng thẳng, và cũng bị thất tình, nhưng rồi mẹ đã vượt qua, con cũng sẽ vậy thôi! Không tệ như con nghĩ đâu, khi con đến lớp, gặp bạn bè, con sẽ quên mọi thứ về mấy cái mụn đó, quên cả tên của anh bạn đó. Rồi có một ngày con sẽ nhìn lại mấy chuyện này và tự hỏi sao mình lại có thể đau khổ đến thế nhỉ!
Tin rằng mẹ tôi chả hiểu là bà đang nói về chuyện gì, tôi ném cho bà một cái nhìn tức tối và bỏ đi học. Tôi nhập bọn với đám bạn ngoài đường trong khi mẹ tôi đứng trước cửa nhìn theo và vẫy tay động viên tôi. Sau này, mặc dù ghét phải thừa nhận điều này, song tôi hiểu ra rằng mẹ đã đúng. Khi tôi cùng với bạn bè tán gẫu về những chuyện tương tự như những gì tôi đã trải qua, tôi không còn nghĩ nhiều về nỗi buồn phiền, và cũng không lâu sau đó tôi còn cười vào những điều đó nữa.
Khi về nhà cuối ngày hôm đó, tâm trạng của tôi đã khá hơn lúc sáng, và bởi vì tôi đã cố thoát ra khỏi nỗi buồn, mẹ thưởng cho tôi một túi quà mà bà mua từ cửa hàng. Trên giường tôi có một cái túi chứa dầu gội, dầu xả, vài loại thuốc trị mụn, một cái thẻ tặng quà tại tiệm gội đầu, và ngạc nhiên hơn cả là vài lọ sơn móng tay mới.
— Cái gì thế này? – Tôi hoảng hốt và nghĩ là mẹ tôi đã không còn tỉnh táo khi tưởng rằng mấy cái móng tay cụt ngủn của tôi cần được sơn sửa lại. Thật ra thì mẹ tôi đã có kế hoạch. Lúc đó tôi nghĩ, kế hoạch của mẹ thật “tàn nhẫn“, nhưng sự thật thì nó lại rất hiệu quả. Tôi không được phép giữ bất cứ cái gì có trong túi quà đó, cũng như không được phép giữ cả loại kem che vết thâm. Mẹ thỏa thuận với tôi rằng, cứ mỗi tuần tôi không cắn móng tay thì tôi được lấy một thứ. Mong muốn được nhận mấy thứ đồ trang điểm của mình, và được giữ những thứ quà từ cửa hàng, tôi tập trung vào bài vở ở trường thay vì cắn móng tay và lo người khác nghĩ gì về mình. Sau vài tuần, tôi sửng sốt nhìn móng tay của tôi dài ra. Đến lúc mà tôi nhận được tấm thẻ tặng quà của tiệm gội đầu, tôi đi cắt tóc và làm kiểu tóc mới, móng tay tôi đã đủ dài để mẹ cho tôi làm móng tay ở tiệm. Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng mình đã vượt qua những khó khăn phiền muộn một cách dễ dàng như mẹ tôi đã nói.
Tôi thích được nghe lời khen tặng về mái tóc mới và cả bộ móng tay mới của mình, nhưng hơn hết, tôi tự hào rằng tôi đã giữ đúng cam kết với mẹ, vượt qua thách thức và trưởng thành – thật ra, tôi tự hào đến mức quên béng luôn những nốt mụn trên mặt. Và tôi cũng chả thèm quan tâm đến cái anh–chàng–tên–gì–ấy nữa. Hắn mau chóng trở thành một quá khứ xa xôi khi tôi bắt đầu hẹn hò với nhiều cậu con trai khác, một số trong đó làm tan vỡ trái tim tôi, số khác thì trái tim bị tôi làm tan vỡ.
Cho dù chắc chắn đấy không phải là những nốt mụn cuối cùng hay là ngày cuối cùng có mái tóc tồi tệ và tinh thần suy sụp của tuổi mới lớn, tôi đã học được một bài học quý giá. Tôi sẽ giữ mãi trong lòng lời căn dặn khôn ngoan của mẹ: “Một ngày nào đó nhìn lại những chuyện này con sẽ tự hỏi sao mình lại có thể khóc kia chứ!”.