Tắc..Tắc..Tắc..Tắc Tắc…Tắc….
Thằng Lủi vẫn đều tay đập hai thanh tre vào nhau. Tiếng gỏ rao mì vang lên lúc nhanh lúc chậm như một khúc nhạc không lời. Những tưởng chỉ ai đói bụng thèm mì nước mới hóng nghe tiếng gỏ. Nhưng ngay cả lão Phịnh,chủ xe mì , cũng lắng nghe chăm chú.Thật ra lão Phịnh dõi theo tiếng gỏ để kiểm tra sức bán cũng như nhân viên độc nhất của mình là thằng Lủi. Hể tiếng gỏ ngưng một hồi, nghĩa là có khách kêu mì và thằng Lủi đang lắng nghe lời khách dặn dò. Khi ấy, lão Phịnh bắt đầu lấy tô,thái thịt hoặc mở nắp thùng nước lèo để xem chừng độ sôi.. Đếm thầm những lần ngưng gỏ,lão sẽ đoán được số tô mì ít nhất phải làm. Nhưng tất nhiên,cũng có lúc tiếng gỏ ngưng một lát. Lão chờ đợi.. song tiếng gỏ cứ đi xa dần. Lúc thằng Lủi quay vòng trở lại thế nào cũng bị lão Phịnh mắng cho một trận nên thân vì đã mê chơi hoặc ngủ gục đâu đó. Thằng Lủi không chối cải được ,nó há hốc miệng, nghĩ mãi không ra tại sao lão Phịnh lại nói trúng phong phóc. Quả là đôi lúc nó quá mệt , mỏi tay lẫn chân ,phải ngồi phịch trước hiên nhà ai đó nghĩ một lát hoặc gà gật ít phút. Cũng có những lúc nó lơi tay gỏ vì một đoạn phim hấp dẫn trên truyền hình, hoặc bị cuốn hút bởi tiếng la của lũ nhỏ chơi trò chơi điện tử hay một đám cải nhau ,đánh lộn v..v.. Nhưng đúng là nó chỉ nghĩ tay có chút xíu ,vậy mà lão Phịnh lại biết tất.
Hôm nay, thằng Lủi gỏ đến mỏi tay vẫn không dám ngưng. Cả khi có khách kêu mì, hai thanh tre chỉ chậm nhịp hơn một chút để nghe đủ lời dặn dò rồi nhanh chóng ròn rã trở lại. Tất cả chỉ vì ÚT Đậu ,em nó ,đang ngồi co ro bên thùng nước rửa tô ,cạnh xe mì. Hồi trưa ,lúc ngồi lặt hành ,bỗng Út Đậu xuất hiện như trời giáng. Thằng Lủi trợn tròn muốn rách mắt mà còn không tin thằng Đậu đang đứng trước mặt mình. Cho đến khi Dì Tẩm, có họ xa ,đẩy thằng Đậu tới sát nó nói:
– Má mầy nhờ Dì dẫn nó vô giao cho mầy.
Thằng Lũi lắp bắp:
– Má con..? Sao?
– Má mầy dặn ráng nuôi em ,tập tành cho nó làm ăn. Ở ngoải đói.Trời làm khô hạn cháy lúa ,cháy đất ,cực lắm, má mày lại bịnh. Dù sao trong nầy có anh có em..Kỳ nầy thằng Đậu vô nên khỏi gởi tiền ra. Thôi ,Dì đi đây ,chớ gặp ông Phịnh khó nói chuyện lắm.