Đúng giao thừa, trang trại bỗng tưng bừng hơn khi mọi người đổ về xem pháo hoa, hòa cùng không khí tưng bừng bởi những bông hoa pháo tung lên bầu trời thật lộng lẫy là tiếng nổ thật giòn giã của những chùm bong bóng, tiếng vỗ tay, tiếng nói cười của mọi người càng làm không khí đêm giao thừa thêm vui vẻ hơn.
Bà Vĩnh Thuận và con cháu dọn hoa quả, thức ăn để cúng giao thừa.
Chợt ông Vĩnh Thuận lên tiếng khi thấy chung quanh con cháu đông đủ nhưng thiếu mẹ con của Thiều Mơ, ông hỏi mọi người:
– Ủa sao không thấy mẹ con của Thiều Mơ, đứa nào sang gọi hai mẹ con nó qua đây.
Giọng bà Thuận khan khan:
– Sao phải đi mời, đi gọi chứ, giao thừa phải tụ họp với gia đình chứ?
Giọng ông Vĩnh Thuận ngọt ngào:
– Bà phải thông cảm cho hai mẹ con nó chứ.
– Bộ xa lạ lắm sao?
Ông Thuận Khánh – con trai của Vĩnh Thuận quay sang cô con gái và nói:
– Nhật Lan, con sang gọi cô Hà Thơ với Thiều Mơ sang đây để cúng giao thừa.
Nhật Lan càu nhàu:
– Bộ cô ấy không biết hay sao? Năm nào nhà mình cũng …
Nhật Khiêm lên tiếng:
– Đi gọi một chút mà cũng cằn nhằn, cái con bé này …lớn rồi.
Dự Nguyên chợt nói với Nhật Lan:
– Có cần anh đi cùng không. Hay là “sợ ma” đó cô bé.
Nhật Lan trề môi:
– Anh là Việt Kiều mà cũng “sợ ma” nữa sao?
– Làm gì có ma mà sợ ….Thôi đi gọi cô của em sang đây đi …anh đi với em nhé!
Nhật Khiêm cau có:
Cái thằng này …ga lăng với con bé đó là khốn khổ lắm đó …