Nắng làm héo quắt cây lựu trước nhà. Mấy bông hoa thường ngày đỏ rực hôm nay biến sậm màu. Vài trái lựu non vỡ toang toác một đường ngang như mặt đất vừa sau cơn địa chấn. Ý chừng hạt lựu cũng muốn hít thở chút gió mát bên ngoài. Nhưng trời lại không có gió…
Huyền nằm trăn trở trên cái phản bằng gỗ kê giữa nhà, hai con mắt cứ mở ra lại muốn híp vào, đầu óc mơ mơ màng màng, mộng mị những hình ảnh choi chói đến khó chịu.
Có tiếng bà Năm, má Huyền vọng lên từ sau bếp:
– Huyền à, hơn một giờ rồi đó.
Huyền trở người, mở mắt rồi lại lăn qua một bên, nhắm mắt lại.
– Huyền… Dậy đi con… Không đi học hả?
Huyền nhăn mặt, miệng làu bàu, cố ngồi dậy. Thiệt Huyền muốn nghỉ quách cho rồi. Nắng nóng thế này mà đạp xe mấy cây số đến trường. Giá như đụng giờ thầy Kiểm, Huyền chẳng ngại ngần gì mà không nằm xuống ngủ tiếp. Đằng này, giờ của cô Cầm, giáo viên dạy Văn, giáo viên chủ nhiệm…
Cô Cầm nổi tiếng nghiêm khắc. Cô lại luôn luôn để mắt đến “xóm nhà lá”. “Xóm nhà lá” là tên gọi dành cho bốn dãy bàn cuối cùng của lớp. Các học sinh “lươi huyền” thích trốn lánh ở những bàn cuối. Các học sinh giỏi và siêng năng thích lên các bàn đầu để nghe rõ lời giảng và dễ được các thầy cô chú ý. Thỉnh thoảng, các thầy cũng xáo trộn vị trí một chút, nhưng rồi đâu cũng hoàn đấy. Ai cũng sợ “gần mực thì đen”. Ngồi cạnh mấy đứa nói chuyện râm ran, ăn vụng cóc, ổi, me chua… suốt buổi, không ăn cũng phải chảy nước miếng, có thánh thiện cách mấy cũng thành kẻ nhiều chuyện. Huyền là một trong số “con dân” của xóm nhà lá đó. Huyền lại dốt môn Văn nên cô Cầm đặc biệt chú ý. Tuần trước, cô Cầm cho nhỏ Vân, giỏi văn nhất lớp xuống ngồi kèm cặp Huyền. Nó tuyên bố một câu xanh dờn:
– Huyền chưa khá môn Văn thì Vân chưa trở về!
Nó làm như nó là… tráng sĩ Kinh Kha lãnh sứ mạng đi… giết vua Tần, thề một đi không trở lại, trừ khi vua Tần chết! Ấy vậy mà tụi con Thảo lại ghen với Huyền. Nó nói bâng quơ:
– Con Huyền có “trợ lý”. Chắc tháng sau là nó “dời đô” lên bàn đầu.
Huyền phải thề thốt đủ điều:
– Tao mà có giỏi Văn cũng ngán lên trển[1]. Hổng lẽ để tụi bay mồ côi mồ cút dưới này. Nhưng nói thiệt, tao mà giỏi văn, có mà… trời sụp. Chẳng bao giờ tao đủ kiên nhẫn thuộc lòng nổi một bài thơ dài hơn… tám câu!
Nhưng, con Vân thì lại có đủ kiên nhẫn. Nó “đeo dính” với Huyền suốt giờ Văn. Mỗi khi Huyền động đậy miệng là nó hích cùi chõ vô hông Huyền nhắc chừng. Huyền tức anh ách nhưng chẳng làm gì được. Mà làm gì được khi nhà nó cách nhà Huyền có một miếng vườn? Chiều nào, sau khi ở nhà máy xay xát gạo về, ba nó cũng rủ ba Huyền đi thăm ruộng, dù ba nó chẳng có ruộng, còn ba Huyền có đám ruộng nhỏ cho người ta cấy rẽ…