Sau Tết ta, đã mặc đồng phục đi học lại mà vẫn không sao nhớ được ngày tây để ghi vào vở, cứ phải nhờ thầy cô chuyển đổi từ đơn vị mùng. Sức mấy mà nhớ khi ngay trong giờ học, vào những phút im lặng nhất vẫn tí tách tiếng hạt dưa tách vỏ. Và vào giờ chơi, ngoài sân trường lâu lâu lại nổ đùng một tiếng pháo lẻ (pháo lậu, thứ pháo tự tạo của những chàng điếc mê tiếng súng, tuân lệnh cấm đốt pháo bằng cách phát minh ra thứ pháo ném – ném trộm, tất nhiên – nén thuốc diêm vào các xúp-páp xe đạp). Nghe tiếng pháo không xác hồng kia, cánh con trai thì khinh khỉnh, như những cánh mày râu lãng tai. Cánh con gái lại tỏ ra hốt hoảng rất điệu, xúm cả vào nhau, nhăn mặt, bịt tai dù tiếng pháo đã câm miệng hến từ lúc nào.
Ai ai cũng vừa được thêm một tuổi xanh, lại đang là mùa xuân, vậy mà con gái con trai vẫn chẳng chịu để mắt tới nhau. Lạ cho tuổi mới lớn!
Lạ nhất là con gái, môi đứa nào cũng đỏ hơn năm ngoái, mặc dù còn con nít rặt. Ra chơi, đứa nào cũng thủ một nắm hạt dưa, làm như sắp phải theo Mai An Tiêm ra ngoài hoang đảo xây dựng hợp tác xã trồng dưa… leo. Nhờ ăn hạt dưa như loài gặm nhấm như vầy mà môi được tô son, chẳng cần đến các thỏi Lipice bốn nường trong nhóm Mắt Ngọc hát như rao hàng trên màn hình HTV.
Cái Bạch Huệ chúm môi son nói với Linh Lan và Hồng Tâm đang tựa lưng vào lan can trước cửa lớp:
– Nè hai bồ. Tháng giêng là tháng ăn chơi, tối nay mà học là không có được, là sai sách về nguồn. Tối nay tôi mở ngân sách lì xì, khai hội bò bía hồ con Rùa.
– Đã con rùa lại còn con bò. Bộ tính nhậu sao kêu toàn đặc sản?
Linh Lan tiếp lời Hồng Tâm:
– Cần nhậu thì kêu thêm một thùng trà đá lon, sợ ai!
Bạch Huệ đưa bàn tay còn một ít hạt dưa, cao giọng như mời tất cả nữ sinh trong trường Người Tình Muốn Khóc (hỗn danh của trường này đấy, ai muốn phiên ra thế nào thì phiên):
– Nào. Ai nhất trí thì điểm chỉ năm ngón bò bía vào chén tương xay… sưa này, rồi tối nay đến hẹn lại lên xe thím Xẩm.
– Nào!
– Nào!