Mỹ nhân là câu chuyện xoay quanh cuộc đời của hai người phụ nữ tài sắc nhưng có tính cách hoàn toàn trái ngược: Lê Thị Thừa và Tống Xuân Đào (hay Tống Thị). Trong khi Thị Thừa – con gái của quan Tam phẩm Nguyễn Duy Hoan – là một người hiền lành, nết na, rất có tài ca múa và sở hữu một vẻ đẹp làm nức lòng bất cứ nam nhân nào, thì Tống Thị là một người đàn bà dâm đãng, mưu mô, tuy sở hữu một vẻ ngoài ngây thơ nhưng bên trong luôn tính toán thiệt hơn, tư lợi. Cả hai đều có số phận không mấy suôn sẻ, êm đềm.
Năm Thị Thừa 12 tuổi, cả nhà nàng đều mất trong một trận dịch đậu mùa quái ác, nàng nhiễm bệnh nhưng may mắn sống sót song sau đó cũng phải bỏ xứ ra đi. Trên đường đi, Thị Thừa may mắn trở thành con nuôi của Cả Phúc và bước chân vào con đường ca nương nhờ tài năng thiên bẩm. Về sau, Thị Thừa nhờ vào sắc vóc, tính tình và ngón nghề ca nương mà chinh phục được trái tim của Thế tử Nguyễn Phúc Tần và được Thế tử hết mực yêu thương, chiều chuộng. Về phần Tống Thị, sau khi chồng – Đại công tử Nguyễn Phúc Kỳ, con trai của Chúa Sãi, Thụy Quân công Nguyễn Phúc Nguyên – đột ngột quy tiên, người đàn bà này lên kế hoạch tiếp cận Chúa kế ngôi Nguyễn Phúc Lan – đồng thời là cha của Nguyễn Phúc Tần. Sau hàng loạt sóng gió xảy ra ở phủ Chúa, cả hai người đàn bà này đều có riêng cho mình một cái kết. Yêu thương, thù hận, mưu mô… tất cả dường như quấn chặt lấy định mệnh của hai bậc mỹ nhân…
Đào nương Lê Thị Thừa đang ngủ, bỗng choàng dậy, chân tay bủn rủn. Nàng vừa mơ thấy một giấc mơ hết sức quái đản. Có một con gà cồ không biết từ đâu bất thần xuất hiện, nhảy lên người nàng. Cái cổ dài xù lông của con gà vừa nghển lên thì cái mỏ cứng như sắt đã mổ phập vào bụng nàng, lôi ra một mảng da thịt đỏ những máu. Một lỗ hổng to bằng ngón tay út sâu hoắm lộ ra. Trong lúc nàng còn chưa xác định được con gà đã nuốt miếng thịt chưa, thì cái mỏ của nó đã lại sục vào vết thương trên người nàng, rứt rỉa, lôi ra những miếng thịt mới. Điếu kỳ lạ là không hiểu tại sao nàng lại cam chịu như thế? Không khóc. Không chống cự. Không xua đuổi. Đúng ra là nàng đã không kịp có một phản ứng nào. Cuối cùng thì con gà không dùng mỏ đào khoét mà dùng đôi chân với những móng sắc bươi nát da thịt nàng. Rồi con gà tiếp tục sục mỏ vào sâu trong ổ bụng của nàng, lôi ra một đống ruột nóng hổi. Một đám đông xuất hiện, bu bám đen đỏ xung quanh nàng. Họ nhìn nàng với ánh mắt vừa tò mò vừa có phần thương cảm. Nhưng tuyệt nhiên không có một ai xua đuổi con gà để cứu nàng. Hình như đến lúc ấy nàng mới thét lên, đúng ra là nàng đã tru lên một cách đau đớn. Nàng thất vọng, không còn biết trông đợi gì ở những con người kia nữa. Sau khi bươi nát người nàng, con gà bỏ đi một cách đột ngột giống như lúc nó xuất hiện. Vào cái khoảnh khắc đó, nàng chợt bừng tỉnh.
Việc đầu tiên là nàng sờ lên bụng, lên cổ, lên tay chân mình. Tất cả vẫn nguyên vẹn. Chỉ có điều chiếc váy nàng đang mặc lại bị ướt máu. Nàng toát mồ hôi lạnh, lần theo mép giường, đẩy cửa bước sang buồng người quản ca tên là Thị Mẫn đang ngủ trên chiếc chõng sát vách, lên tiếng gọi. Giọng nàng run lên vì hoảng hốt: “Chị Quản ơi! Chị Qụản! Em…”