Mùa hè đối với Thạch, chàng thanh niên 27 tuổi năm đó có thể là khắc nghiệt nhưng cũng là mùa hè hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Thạch thất nghiệp ở Sài Gòn, chia tay với người yêu là Quế Lan. Anh tìm đến miền đất biển Phan Rí, với những nhiệt huyết và quyết tâm tràn trề, anh quyết định sẽ gắn bó với nghề làm mắn trong ít nhất ba tháng trong vai trò trợ lý. Giám đốc của Công ty mắn Hương Biển lại là cha của Hiệp, người yêu mới bây giờ của Quế Lan. Trong những ngày tháng ở Phan Rí, Thạch không thể ngờ rằng anh lại tìm được hạnh phúc, một nửa yêu thương của mình bên cô bé xóm chài nhí nhảnh, Trân. Trân bị căn bệnh tim bẩm sinh. Thạch dù coi Trân như em gái nhưng không biết từ bao giờ cả hai đã gắn bó và cảm mến nhau, dù họ không bao giờ nói ra điều đó. Vong ưu thảo, một loại cây mà Thách nghe nói rằng sẽ trị được bệnh tim. Anh tặng nó cho Trân. Đó cũng là món quà cuối cùng mà anh có thể tặng cho Trân trước khi nhắm mắt trên mảnh đất này…
Bước vào hội trường của Công ty, Thạch thấy không khí có vẻ khác lạ so với những lần hội họp trước. Khoảng ba mươi người đều ngồi im lặng, không cười đùa hay trò chuyện riêng tư trong khi chờ giám đốc đến. Thạch hỏi người bạn ngồi bên cạnh:
– Họp chuyện gì vậy anh?
Người bạn lắc đầu:
– Nghe đâu có chuyện rất nghiêm trọng.
Rồi giám đốc bước vào phòng họp. Có lẽ trời quá nóng nên ông không mặc veston như thường ngày nhưng vẫn đeo cà-vạt chỉnh tề.
Giám đốc đứng nhìn mọi người rồi ông nói thẳng vào vấn đề:
– Hôm nay tôi rất buồn khi phải thông báo với các anh chị một tin không vui. Công ty liên doanh với chúng ta ở Hàn Quốc bị phá sản, do đó Công ty trách nhiệm hữu hạn của chúng ta buộc phải giải thể. Trước khi chia tay, chúng tôi cố gắng trả lương cho các anh chị hết tháng này. Tất cả những gì các anh chị mượn ở Công ty xin trả lại cho Công ty, để chúng tôi tổ chức thanh lý. Hẹn trong một tương lai gần, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một Công ty liên doanh khác.
Nói xong giám đốc vội vã bước ra ngoài phòng họp. Ông sợ phải nhìn những đôi mắt đỏ hoe của các nhân viên nữ.
Thạch bần thần đứng dậy. Tốt nghiệp trường Đại học Kinh tế, Thạch phải mất một năm đi tìm việc làm ở nhiều nơi, cuối cùng mới được nhận vào làm ở Công ty này. Tưởng công việc sẽ ổn định lâu dài, không ngờ chỉ mới hai năm Công ty đã phải giải thể. Hai mươi bảy tuổi lại bị thất nghiệp.
Thạch uể oải bước đến phòng tài vụ lãnh tháng lương cuối cùng và gởi trả lại chiếc điện thoại di động của Công ty. Không muốn trò chuyện với ai, anh lấy xe và chạy len lỏi giữa đường phố đông đúc xe cộ…