Năm nào cũng vậy, đoàn ngựa buôn của ông khách Sìn về đến châu Yên, dừng lại, thay tay thồ, thì vừa xong gặt hái tháng mười. Các phiên chợ tết đã đến rồi.
Ông khách Sìn chỉ bán ghé chợ châu Yên có một phiên, rồi lại đóng hàng vào ngựa mới, bắt đầu lên Phiềng Sa. Hàng của khách Sìn vốn quen ăn các chợ Mèo.
Câu chuyện giữa khách Sìn và chủ ngựa Tòng hôm ấy.
– Chào ông chủ Tòng, năm nay bao nhiêu ngựa ông đi Phiềng Sa được? Hàng nặng đấy, ông ạ.
– Bẩm ông chủ, ngoài trăm con tôi cũng có thừa sức.
– Tốt lắm…
– Nhưng mà…
– …
– Con nhất, con nhì… tôi.
– Sao?
– Nó… ốm.
– Không may cho ông.
– Vâng, bẩm ông chủ, mấy chợ nay, tôi bỏ cả những chuyến thồ gần thật ngon ăn để đợi hàng ông chủ về…
Ông khách Sìn liền khóa ngay cái giọng sắp muốn mè nheo của lão chủ ngựa:
– Phải rồi, ông mà lên được Phiềng Sa với tôi, ông cứ nhấc cái thồ xuống là có tiền chảy đến, ông còn kiếm gấp trăm những chuyến ngon ăn khác kia!
– Vâng, cũng nhờ lộc ông chủ.
– Hàng tôi cần lên kịp chợ, không nấn ná được. Để bảo ngựa ông Đèo vậy.
Lão chủ ngựa Tòng xám hẳn mặt. Ngựa lão Tòng vốn quen thồ hàng cho khách Sìn trên chặng Phiềng Sa đã hàng chục năm. Ngưạ tốt, khách hàng sòng phẳng, mà lão Tòng mỗi chuyến lên vùng Mèo cũng phát tài riêng được một bọn thuốc phiện mang lậu về.
Không ngờ khách Sìn lại dửng dưng ném phắt ngay lão đi như thế.
Lão Tòng cay quá, đứng ơ. Ông khách Sìn còn vỗ vai lão, cười nhăn nhở, nói:
– Ông chủ bằng lòng nhé, sang năm giúp cho tôi, tôi chờ đấy.
Nhưng lúc ấy lão Tòng chẳng còn nghe biết khách Sìn nói vuốt gì nữa. Lão điếng người, lại nghĩ đến hai con ngựa.
Hai con ngựa nhất, ngựa nhì đầu đàn của lão.
Chỉ có nửa buổi, lăn ra chết cả.
“Hay là nhà thằng Đèo hại mình?” – Lão Tòng hốt hoảng, bối rối nghĩ.