Nó thức giấc khi trăng đã tà tà phía Tây, mặt trăng tròn vành vạnh tỏa ra ngàn ánh bạc lung linh. Nó không ngủ được hay là ngủ không được cũng vậy. Ngày mai, nó lại nghĩ tới ngày mai. Ngày mà lần đầu tiên nó xa nhà, vừa háo hức vừa lo lo làm nó bồn chồn đến lạ. Bên cạnh, bố vẫn ngủ ngon lành. Lần đầu tiên nó ngắm bố ngủ, hình như bố đang cười, và hình như trăng cũng cười.
Nó nhớ tới mẹ, nhớ những lần nằm mơ thấy mẹ cười, đẹp rạng rỡ như trăng đêm nay vậy. Mẹ là tất cả những gì mà nó cho là đẹp nhất, cao quý và thơ mộng nhất. Nó không nhớ nổi mặt mẹ, nó chỉ hình dung được qua lời kể của bố. Mẹ quý nó hơn bất cứ thứ gì có trên đời này. Bố thường nhắc đến mong muốn của mẹ là thấy nó chăm ngoan học giỏi. Nó đã cố gắng học thật giỏi. Thành quả ngày hôm nay là dành dâng mẹ, hẳn mẹ sẽ hài lòng về nó. Phía trước còn cả một chặng đường phấn đấu, nó sẽ cố gắng hơn nữa, học giỏi hơn nữa.
Nó mơ màng ngủ tiếp. Trong mơ nó gặp mẹ. Mẹ bảo nó chóng lớn. Mẹ khen nó học giỏi. Mẹ ôm nó vào lòng hôn lên mái tóc cháy nắng vàng vàng của nó… Rồi mẹ chuẩn bị các thứ cho nó lên đường. Lúc chia tay mẹ dúi vào tay nó nắm xôi to tướng, ấm nồng. Mẹ dặn với theo: “Cố gắng mà học cho giỏi con nhé!” Nó khóc. Mẹ cũng khóc.
Nó tỉnh dậy bởi tiếng ồn ào ngoài cửa. Trời đã sáng từ lúc nào, nó vội vã rời khỏi giường đi rửa mặt. Nó giật mình khi nhận ra hành lý giống hệt trong mơ mà mẹ đã sắp cho. Nó thần người ra suy nghĩ, hay là mẹ về thật. Giữa lúc đó bố và các bạn ùa vào, nó tươi cười trở về với hiện tại.
Bố đưa nó ra bến. Các bạn tranh nhau mang hành lý và dặn dò nó đủ điều. Nó nào nhớ được hết chỉ biết ừ với gật. Trái hẳn với mấy đứa bạn lắm mồm, bố không nói lời nào, nó biết, bố không muốn xa nó và nó cũng không muốn xa bố nhưng vì ngày mai vì tương lai đành phải vậy. Tình cảm phải dồn nén vào trong… Xe đến, bố giúp nó xếp hành lý lên xe, và dặn: “Cố gắng mà học cho giỏi con nhé!” Một lần nữa nó lại giật mình, sao mà giống trong mơ đến thế, chỉ có khác là bố chứ không phải mẹ.
Xe chuyển bánh, phía trước là ngôi trường Phổ thông dân tộc nội trú đón chào. Nó quay lại nhìn quê hương một lần nữa. Hình ảnh bố, các bạn cùng núi rừng thân yêu cứ xa dần rồi nhoè đi trong mắt nó.
Trời vừa tảng sáng Mí Sình đã thức giấc, nó nghe thấy con gà trống nhà hàng xóm cất tiếng gáy dài óng ả, đàn chim thi nhau hót ở rừng thông sau nhà. Nó trở mình định dậy rồi lại thôi. Không biết bây giờ thằng Mí Dế dậy chưa hay còn ngủ? Nó thấy hồi hộp, háo hức, chôn rộn trong lòng, tim dồn nhịp. Năm ngoái nó được bố dẫn đi chơi chợ. Lúc ấy bố còn khoẻ, chợ nhiều thứ đẹp nhưng nó chẳng ngắm được mấy vì vừa đi vừa sợ va vào người khác. Năm nay bất ngờ cơn sốt rét quật ngã bố. Cô y tá bảo phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng dài ngày thì bố mới khoẻ lại được. Nó rất buồn và không hy vọng sẽ được đi chơi chợ. Mẹ phải làm quần quật từ sáng đến tối ở ngoài nương thì việc nhà nó phải giúp mẹ chứ. Năm nay chẳng được đi thì sang năm, vẫn còn chợ mà. Nghĩ vậy nhưng thực lòng nó lại muốn được đi chơi năm nay… Hôm nọ mẹ hỏi nó có muốn đi chơi chợ mẹ sẽ đưa đi. Nó nhìn mẹ, cái dáng hao gầy lam lũ, bao vất vả cuộc sống đè nặng lên đôi vai bé nhỏ. Nó đành nói dối là không thích đi vì chẳng để làm gì.