Trong tiểu thuyết này, các bạn sẽ gặp được anh Thiêm, một anh bộ đội làm gì cũng muốn tận bờ sát góc, vượt hẳn lên hàng đầu, đã theo cách mạng thì theo hết mình, lúc nào cũng chạy số bốn chứ không chịu xuống số hai, số ba; không bao giờ sợ chết mà chỉ sợ sống thừa. Các bạn cũng sẽ được gặp Mẫn, một cô du kích Tam Sa giỏi việc nước đảm việc nhà, “một mình xách giỏ lựu đạn vô đánh sở Mỹ giữa Tam Kỳ, tụi ác ôn sợ le lưỡi cóc”, làm việc gắng hết sức mà cũng biết yêu hết mình. Ở Mẫn, ta bắt gặp hình ảnh quen thuộc của người phụ nữ Việt Nam “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang”, yêu đấy mà lại không dám thổ lộ vì sợ ảnh hưởng đến công việc chung, anh Thiêm chỉ biết đến tình yêu ấy qua lời kể của chị Tám Giàu:
“Nó quý anh, phục anh, mà anh rẻ rúng nó vậy à? Coi nó tàn tệ vậy à? Nó chỉ nói với tôi một đời nó không dám ước gặp một người như anh. Hễ anh xách súng đi là nó kiếm cớ đi theo, có gì nó đưa ngực cản đạn cho anh. Nó năn nỉ tôi ngó chừng anh, đừng để anh xông xáo quá. Thuốc phòng sốt rét tôi đưa anh uống mấy bữa nay là nó gửi đó. Chao, con gái chưa nói một tiếng ưng mà thương trai quá chừng vậy, hèn gì anh… chưa chi mà đã… …
Mẫn nó biết anh bực, nó bồn chồn hoài, hôm qua nó khóc với tôi: “Thôi, ảnh giận trước khỏi giận sau, em gần ảnh miết thì… chắc ảnh biểu sao em làm vậy, em thương ảnh quá rồi. Làm sao bây giờ chị ơi. Ảnh nói vậy đó, mà không nói em cũng biết tánh ảnh, làm gì cũng ào ào tới tới, tận bờ sát góc. Hễ em… em chưa chịu cưới, ảnh lại giận nữa. Mỹ tới sát bên hông, chú Luân cứ sưng khớp hoài, chi uỷ hết người, em vướng chồng con bỏ việc cho ai…” Tôi hỏi: “Vậy em cắt nghiến hết à?”. Nó hoảng, nói: “Không, không, cắt sao nổi, đợi ảnh đi rồi em viết thơ xin lỗi, rồi em ở vậy đợi miết. Vài ba năm, sáu bảy năm, tới hồi thơ thới một chút, hễ ảnh không chê em nghèo em dốt thì em lấy ảnh, hễ nửa chừng ảnh ưng người khác cũng quyền ảnh tự do, chẳng ngại gì hết. Ảnh gan lắm, khí khái lắm chị à, hẹn một câu thì sống chết không đổi không dời. Em chẳng muốn ảnh hứa đâu chị, lỡ sau này em què cụt hay hết đường con cái, làm khổ ảnh cả đời…”
” Tình yêu của Mẫn, sao nó lớn lao và đẹp đẽ đến vậy. Tôi yêu cô Mẫn, một cô Mẫn thuỷ chung son sắt, đánh giặc rất tài… Tình yêu của Mẫn với Thiêm cũng là một tình yêu rất đẹp,
Trong truyện này, các bạn cũng sẽ được gặp những người như anh Tư Luân, vừa mới ra tù, sức khoẻ không tốt vẫn “cố gắng vực cày một lứa trâu tơ”, là chị S22 Sống gởi nạc, thác gởi xương, “Tù ba năm tám tháng, tra gãy xương sườn, vậy chớ còn ăn được hột cơm là tôi còn theo Cụ Hồ đánh Mỹ, còn nuôi hai đứa nhỏ đợi ảnh tập kết về”, là chị Bỉnh Tam Trân “đẻ cứ đẻ, công tác vẫn cứ công tác”, là ông thầy Mười hay kể chuyện ngày xưa, sợ lũ con cháu sau này quên ráo chuyện ông bà…
Còn biết bao nhiêu người nữa, những má Sáu, Năm Ri, Chín Cang, cậu Xáng, cô Tươi, Duy Hảo, Thu Yến, Ba Tâm…những người đã tạo nên một Tam Sa anh hùng trong những ngày đầu chống Mỹ, những người góp phần cùng với đồng bào miền Nam khẳng định thêm cái quyết tâm “Mỹ vô thì đánh chớ sao”…