Linh thích thơ thẩn trong vườn buổi trưa, không phải buổi sáng, mà buổi trưa khu vườn mới rộn rã tiếng chim. Mùa hè còn có cả tiếng ve, tiếng ve rớt xuống như những đám mưa đầu mùa tràn ngập cả không gian. Linh mê mải ngắm nhìn những đốm nắng nhảy múa trên mặt đất, những giọt nắng len qua những tàn cây chôm chôm rọi xuống, khu vườn như được rắc một lớp hoa vàng rực rỡ. Đạt dẫn Linh đi ra vườn, anh trèo cây hái mấy chùm chôm chôm chín đỏ rực ném xuống đất, Linh cúi xuống và chợt reo lên:
– Anh Đạt ơi, anh Đạt xuống đây coi cái này hay lắm nè!
Ở trên cây Đạt hỏi vọng xuống:
– Có chuyện gì mà mày réo ầm lên thế?
Linh ngước cặp mắt trong suốt nhìn lên cây:
– Anh xuống đây mà xem nè!
Đạt tụt xuống khỏi ngọn cây ngơ ngác hỏi:
– Có gì đâu mà mày bảo tao xem?
– Anh không thấy gì sao? Hoa đầy vườn.
– Hoa đâu?
– Hoa nắng đó, anh không thấy những đốm nắng như hoa rắc đầy khu vườn đấy sao!
Một thoáng ngơ ngác, chợt hiểu ra, Đạt ôm bụng cười rũ rượi. Cười đã cơn, Đạt nhìn Linh chế giễu:
– Tao thấy mày giống con nhỏ Hương “mát dây” trong xóm.
– Hương nào hả anh?
– Con nhỏ hôm mày về đây gặp nó đang vươn tay chụp những đốm nắng dưới hàng râm bụt, nó cứ nhìn mày cười cười đó.
– “Mát dây” là sao hả anh Đạt?
– Chời ơi! Dzậy mà cũng hông biết! “Mát dây” là… khùng đó, hiểu chưa?
– Ư… anh nói em khùng hả?
– Ừ, tao nghi lắm, mày học giỏi nên tao sợ mày giống con Hương.
– Anh nói bậy không hà! Bộ con Hương nó học giỏi lắm hả?
– Ừ, hồi đó nó học giỏi nhứt lớp tao đó, không hiểu sao giờ nó như người mất hồn. Sau khi ba nó chết nó cứ thơ thẩn trong miếu Bà, thời gian gần đây nó cứ ngơ ngẩn như vậy đó. Mẹ nó đi coi thầy, thầy bảo nó học giỏi, biết sử dụng máy vi tính, lại đẹp người nên bị Bà hớp hồn đem về làm thư ký.