Hai Thìn trở về làng biển Cát. Điều ấy ai cũng nghĩ sẽ phải xảy ra. Vậy mà khi nó xảy ra thì mọi người lại hoài nghi chưa ai tin ngay đó là sự thật. Tận đến lúc Hai Thìn tuyên bố:
– Tôi trở lại sống chết với bà con sống chết với Biển cả.
Người ta mới vui mừng truyền tai nhau cái tin vua biển lại về với biển.
Trông Hai Thìn không khác xưa là bao. Vẫn vóc người cao lớn nước da người miệt biển màu bánh mật vững chãi mà kiêu bạc. Cái áo montagut anh mặc hôm đó màu mỡ gà vẻ phong trần rất hợp với hoàn cảnh của anh một người phiêu bạt trở về.
Gió biển ào vào từ ngoài khơi hỏi anh:
– Vua biển có khoẻ không?
Anh trả lời theo cách của mình:
– Vẫn chưa ai vật ta chết nổi!
Gió biển quấn quít:
– Ở lại đây đừng đi đâu nữa nghe chưa?
Anh gật đầu:
– Phải! Ta ở lại đây chẳng đi đâu nữa. Rồi ta sẽ thu xếp đưa cả vợ con ta về đây ở!
Gió biển dâng anh vị mặn của muối:
– Hãy nếm đi vua biển! Cho da thịt hồng hào săn chắc lại!
Anh cảm ơn theo cách của mình:
– Nói với Biển cả dùm ta: ta là một hạt muối của Biển cả!
Khá lâu sau gió biển mới chịu từ giã anh. Nó đến chuyện trò với rừng phi lao rì rào rì rào… Những cây phi lao nghiêng người vào bờ nhìn cho rõ hơn vua biển sau một năm xa cách…