Hai nhà cùng nằm trên một con phố, đối mặt nhau. Con phố bé tẹo chạy dọc song song với đường bờ sông của cái thị xã miền Trung cũng bé tẹo này, với những mảng tường vôi loang lổ, mái ngói âm dương cũ kỹ, mùa đông rêu lên xanh rì. Thị xã hiền hòa, những con phố ở đây cũng hiền hòa, âm thanh nhộn nhịp ồn ào chỉ vang lên vào những ngày nắng đẹp hoặc những đêm hội hè. Còn lại, bao trùm một bầu không khí bình yên, tĩnh lặng… Buổi sáng, đến giờ đi học, bao giờ thằng bé cũng đứng bên này lề đường ơi ới gọi con bé. Rồi con bé, sẽ đường hoàng xuất hiện sau cánh cửa gỗ nặng ì đã lên nước đen bóng, tóc chải thẳng nếp, áo trắng, váy xanh, cặp sách sẵn sàng, chạy băng qua đường. Ngày nắng cũng như ngày mưa, hai cái bóng nhỏ xíu nắm tay nhau đến trường gần như một lệ thường ở con phố bé tẹo này. Trường ở gần nhà thôi, chỉ băng qua vài ngã ba, ngã tư là đến. Dõi theo hai cái bóng nhỏ xíu, ngộ nghĩnh là bốn con mắt ngập tràn thương yêu của hai bà mẹ. Họ cũng là bạn của nhau từ hồi còn cắp sách…
Mùa đông, những đánh mây đen nặng trĩu kéo về vần vũ trên bầu trời, loa phóng thanh cuối phố oang oang báo tin gió mùa đông bắc, con phố nhỏ bắt đầu chìm đắm trong mưa. Mưa rơi, có lúc ào ào như trút nước có lúc râm rỉ như chảy qua mặt rây, thường kéo dài đến mấy ngày liền không tạnh. Gió thổi ào ạt, lá vàng rụng đầy. Cứ mưa hai ba ngày như thế, nước sông từ từ dâng lên. Nước mưa trong phố chạy ra, cộng với nước mưa trên nguồn đổ xuống đục ngầu nhanh chóng làm thành trận lụt, bắt đầu từ con đường bờ sông, rồi kế đến là con phố có hai căn nhà đối mặt nhau. Mùa lụt bắt đầu vào tháng mười hằng năm. Nước cứ dâng lên, thoạt tiên mấp mé lề đường, rồi đến bậc thềm, từ từ lần vô nhà, tuôn vào mọi ngõ ngách. Có khi, chỉ nghe mưa rào rào suốt đêm, sáng ra thức dậy, con phố nhỏ đã thành dòng sông trước nhà. Dòng sông nước lụt đỏ nặng phủ sa, khi nước rút, để lại một lớp đất bùn đặc quánh…
Những ngày như vậy, trường hay thông báo cho nghỉ học. Mà cũng chẳng cần thông báo cho nghỉ học, hai đứa bé cũng không thể nào tự lội nước đến trường, trong lúc người lớn bận bao nhiêu là việc. Người lớn loay hoay dọn dẹp nhà cửa, trông chừng theo mực nước lên, bàn ghế, giường tủ, và cả xe Honda nữa, lần lượt được kê cao bằng một lớp gạch, hai lớp gạch rồi ba lớp… Nước lên đến đâu thì kê cao đến đấy. Còn lại, cả ngàn thứ vặt vãnh, giày dép, chai lọ cũ và muôn thứ hầm bà lằng khác lâu nay không đụng cũng được lôi ra, cái nào giữ lại thì cất đặt lên cao, cái nào không dùng nữa thì thả trôi theo dòng nước lụt. Rồi lại lấy ván ép mà chèn cửa, không cho rác rưởi vào nhà. Không ai rỗi hơi mà chú ý đến hai đứa bé. Kê một tấm phản thật cao, thật chắc chắn ở hiên nhà, thả kèm vài cái gối, mền và ít đồ chơi, trừng mắt dặn: “Ở đó chơi nghe chưa. Lội xuống vọc nước là ăn đòn đó!” là có thể yên tâm đi lo việc của mình. Hai đứa bé vốn là hai đứa bé ngoan…
Những ngày nước lụt đối với người lớn là một chuỗi cực nhọc, lo toan thì dưới mắt hai đứa bé lại là niềm vui thích tột cùng. Ngồi trên tấm phản, con bé ước ao biết bao được xắn ống quần lội tung tăng ngoài đường nước chảy, đón nhặt nhưng chiếc lá vàng trôi theo dòng nước, để nước mơn man ve vuốt bàn chân. Ngồi trên tấm phản, thằng bé ước ao biết bao được đặt chân xuống nước, lội sang bên kia đường đến chỗ tấm phản nơi con bé ngồi, cùng ngắm con phố quen thuộc bây giờ trở thành một dòng sông nhỏ với muôn ngàn hấp dẫn của một dòng sông thực thụ. Mà thật ra, thằng bé có cần gì hơn. Nó chỉ muốn được ngồi bên cạnh con bé, được nghe con bé cười khanh khách mỗi khi có vật nào đó trôi theo dòng nước bị vướng lại, được nhìn những chiếc răng sữa be bé trắng tinh và đều tăm tắp của con bé. Rồi hai đứa bày đồ chơi ra chơi. Thằng bé sẽ cầm chiếc xe hơi bằng nhựa “tin tin” lái xe chạy lăng xăng chốc chốc quay lại hỏi con bé đang chu môi thổi chiếc bếp lò và nồi cơm nhỏ xíu cũng bằng nhựa: “Có cơm ăn chưa?” Và con bé, sẽ làm như thể bận rộn lắm, đưa tay giả bộ lau những giọt mồ hôi tưởng tượng trên trán lúc đầu: “Chưa có, sao mầy mau đói quá vậy?” Rồi hai đứa sẽ nhìn nhau cười. Chỉ mới nghĩ đến chừng đó thôi, thằng bé đã thấy nôn nao. Ngồi bên này chơi một mình, nó buồn quá…
Thằng bé nhìn qua bên kia con phố, không, bây giờ là dòng sông nước lụt, hướng nơi con bé ngồi và gọi: “Nhiên! Nhiên!”. Con bé quay lại cười, vẫy tay rối rít: “Hoan! Hoan! Lội qua đây chơi đi!”. Lời rủ rê của con bé nghe mới hấp dẫn làm sao! Nó len lén thò chân xuống nước, bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của mẹ và tiếng nạt khẽ: “Rút chân lên nghe chưa, Hoan!”, vội vàng co chân lên, tiếc rẻ… Mặt thằng bé buồn xo. Con bé gọi mãi, thấy thằng bé không sang được, quay lại phụng phịu với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ cho con qua bên thằng Hoan chơi nhe mẹ!”. Đề nghị của con bé không được mẹ chấp thuận, mắt nó rưng rưng. Con bé ngồi buồn xo… Dòng sông bé tẹo thôi, nhưng sao ngăn cách hai đứa quá chừng…