Một kỷ nghỉ hè đáng nhớ của Tiểu Vũ khi cô bé lên thăm người chị họ ở thành phố. Đang mùa thi đại học của chị nên cô bé đành rong chơi cùng lũ em của chị và vào một ngày hạ có mưa, cô bé gặp cậu bé tóc mây có hàm răng trắng lấp lóa của mình. Tiểu Vũ ham mê bóng rổ, cô bé không hề nghĩ rằng làn da rám nắng vì chơi thể thao và niềm đam mê của cô bé lại thu hút các chàng trai đến thế. Kết thúc kỳ nghỉ hè cô bé mang theo một nỗi buồn man mác về Đông – cậu bé tóc mây và nhóm bạn tinh nghịch của chị, đặc biệt là sự hiện diện của Thy bên Đông. Hai năm trôi qua, một mùa hè nữa lại đến. Lần này đến lượt Vũ thi đại học. Cô gặp lại Đông và vẫn một nỗi buồn man mác đó, vẫn cái nhìn đó. Cô bé hiểu bên Đông có Thy. Liệu Vũ cùng cậu bé tóc mây của mình có bao giờ tìm thấy nhau?
– Nè, em không đi thật sao?
– Không chị ơi… – Tiểu Vũ lắc lắc mái tóc ngắn cũn cỡn.
– Vui lắm đó nghen! – Ngọc Lan tiếp tục “cà khịa”.
– Em không thích! – Vừa nói Tiểu Vũ vừa quay lưng đi vào phòng trong – Với lại, sinh nhật bạn chị, em hổng quen ai… Ở nhà chơi với tụi nhóc là sướng nhất. Thôi, chị đi đi, trễ bây giờ đó.
Ngọc Lan để gói quà vào rổ xe, réo Vũ một lần nữa nhưng cô bé đã vào phòng. Bóng tối tràn vào từng con hẻm nhỏ, đèn đường bật sáng. “Giờ này cũng không còn sớm. Mình đành đi một mình vậy”. Lan thầm nghĩ rồi dắt xe đạp xuống thềm nhà. Thật ra, Lan sợ Vũ ở nhà sẽ buồn nên muốn rủ theo cho vui, chẳng dè con bé lại “lạnh lùng” đến thế. Lời giới thiệu của Lan về mấy cô cậu bạn xinh tươi, dễ mến chẳng lẽ không hề làm Vũ thấy thích thú tò mò?
Đã lâu lắm hai chị em mới gặp lại nhau. Vũ lớn phổng và cao ráo nhưng tính tình vẫn là trẻ con ở tuổi 16. Lan nhớ lại những ngày đầu hè, bận túi bụi với chuyện thi cử, bỏ nhỏ em từ quê lên chơi với mấy đứa nhỏ hoài, thật tội. Bây giờ thi xong, con bé lại lười đi chơi với Lan. Tối ngày Vũ chỉ thích chơi với trẻ con…
*
Con bé xinh xắn, nghịch ngợm cứ không ngừng thò tay véo mũi Vũ rồi cười phá lên khoe hàm răng sún. Vũ vỗ nhẹ vào đôi gò má của nó, nói ngọt ngào:
– Chị Vũ chở bé đi ăn kem, chịu hông?
– Dạ chịu!
Nói xong, con bé lon ton chạy đến chiếc xe đạp còn đựng trong nhà như sợ Vũ bỏ quên nó. Chưa an tâm, nó còn ríu rít:
– Chị ơi, em leo lên nhá?
Vũ vội vàng bật chân chống xe và vịn chắc chiếc xe cho con bé leo lên. Yên vị, con bé lại cười.
Bầu trời bỗng chuyển đen như mực, những ngôi sao bắt đầu lặn trốn mất tăm.
– Chết rồi, hình như là sắp mưa! – Tiểu Vũ lẩm bẩm.
Những cơn mưa mùa hè lúc nào cũng đến bất ngờ nhưng nó lại mang đến cho Vũ nhiều điều thú vị. Vũ thích nhất là ngồi dưới mái hiên nhà ngắm mưa bay qua những vùng sáng của đèn đường. Trông tựa hồ như có ai đó đứng từ xa mà phun vòng nước bắt chéo qua ánh đèn bằng một vòi nước khổng lồ, đẹp một cách lãng mạn. Tuyệt hơn nữa là khi mưa mà được nằm trong căn nhà ấm áp, rúc vào vai mẹ. Cảm giác ấy thật là hạnh phúc và yên bình! Có điều, mưa mãi thì cũng chán. Mưa ngay lúc Vũ đang lang thang trên đường như thế này càng khổ hơn, sau lưng còn đèo một đứa bé nữa chứ. Bây giờ thì cơn mưa nặng trịch đang gầm gừ trên đầu hai chị em. Vũ thấy cơn mưa chuyển đến trong vòm cây. Cô cố gắng đạp xe thật nhanh mong tìm một chỗ trú, thầm trách mình thật ngốc khi dẫn em đi ăn kem trong lúc này. Ôi, những cơn mưa thất thường của tháng bảy.