Tôi nghe rõ tiếng thở dài nóng ấm từ đôi môi ẩm ướt đang áp chặt bờ vai tôi trong khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà tôi và anh trở nên lạc điệu biết mấy trong quán cà phê ồn ã.
Anh đã chọn nơi này để mà xa tôi.
Không ai có thể hôn ở chỗ đông người.
Cảm giác ấy chỉ nảy nở khi anh chở tôi trên xe mà cố ý quay đầu lại để tôi hôn lên cổ, lên má anh nhưng không ai trên đường nhìn thấy.
Hãy để em yêu anh trong bí mật. Vì em luôn là cô gái nhút nhát.
Cảm giác ấy chỉ nảy nở khi em và anh dừng lại ở một ngã ba trong đêm sâu hun hút và chẳng cần phải nói thêm, em biết anh muốn gì từ phía em, anh biết em cần gì từ phía anh.
Cần tình yêu.
Dẫu chỉ siết chặt lấy nhau trong vòng tay để không bao giờ có thể mất nhau.
Nhưng mình còn có thể mất. Vì mình quá yêu, nên không thể chịu đựng thêm hơn cảm giác không vĩnh viễn là của nhau.
Nên mình phải mất nhau.
Mất để nhớ về nhau mãi mãi.
Tôi nghe rõ giọng nói của anh, mùi hương trên cơ thể anh mẫn cảm nồng nàn…
Xa em đi!
Những ánh sáng vàng mờ ảo từ phía căn phòng nhỏ dịu dàng hắt xuống từng bậc cầu thang. Căn phòng số 203. Cửa quên khép, tôi đưa tay gõ.
Người đàn ông ấy bước ra, không nhìn tôi. Mắt anh cụp xuống. Tôi nghĩ anh đang chăm chú ngón chân tôi. Những ngón chân mộc mạc không tô vẽ. Tôi thở nhẹ, kiễng chân, rướn người qua bờ vai ấy. Chỉ cần có thế, anh ôm lấy tôi.
Anh ôm tôi thật chặt. Ôi anh, nếu em trong vòng tay anh mãi thế này.
Anh kéo tôi về cuối giường…
Tại sao đến bây giờ, em mới đến.
Em nghĩ rằng em sẽ không gặp anh.
Điện thoại tắt. Cửa khóa. Người ta bảo em đi xa. Anh hốt hoảng tìm em. Anh đau lòng khi em tự tách em ra khỏi thế giới của anh.
Anh chưa bao giờ thuộc về em.
Anh đã, mãi, và sẽ thuộc về em. Vấn đề chỉ là thời gian. Anh sẽ tự cởi bỏ hết những ràng buộc.
Bây giờ hoặc không bao giờ.
Tôi ấn chiếc điện thoại vào tay anh. Gọi, hãy gọi đi, nói với cô ta, chẳng còn gì hết, chấm hết. Gọi đi.
Anh van em.
Bây giờ hoặc là vĩnh viễn…
Anh không phải là kẻ nhẫn tâm.
Anh đang nhẫn tâm với đứa bé con là em đây. Anh có biết không?
Tôi suýt hét lên.Tôi muốn khóc. Thậm chí là cầu xin anh hãy cho tôi yêu anh không biên giới không sẻ chia không day dứt.
Nhưng anh đã im lặng.
Tôi không khóc. Tay anh đưa lên cổ áo tôi. Bắt đầu từ đó, chiếc khóa sẽ trượt xuống ngoan ngoãn. Tôi sẽ nằm xuống mê man. Anh sẽ yêu tôi bất tận. Nhưng tôi đã đứng dậy.
Ở lại đêm nay với anh.
Đừng để anh lại một mình.
Đừng.
Tôi mãn nguyện vì anh cầu xin tôi. Nhưng cũng là khoảnh khắc tôi rùng mình vì tình yêu của anh.
Không vật vã.
Tôi quay bước. Để lại sau lưng hai cánh tay buông thõng.
Thành phố cô đơn như thể không đèn. Tôi đi một mình tôi. Anh của em, mình sẽ còn gặp lại, còn âu yếm cười đùa và còn yêu nhau. Nhưng không thể là lúc này, khi tâm hồn anh dù chỉ một chút thôi hình ảnh người đàn bà khác em chiếm lĩnh.