Hoàng My đưa tay bấm chuông và hướng mắt vào nhà chờ đợi. Đúng như cô đoán, con Milu luôn luôn ra trước chủ của nó. Gặp cô, nó sủa lên mấy tiếng, chẳng lẽ cô đi chỉ có một tháng mà nó quên cô rồi sao? Một lúc sau cô mới nghe tiếng dép lẹp xẹp bước ra. Nhận ra cô, Diễm Chi chạy vội ra mở cổng, miệng tíu tít:
– Quỷ! Mày về hồi nào vậy? Sao không gọi điện cho tao?
Hoàng My nhoẻn miệng cười, dắt xe vào cổng:
– Về tối hôm qua. Định cho mày bất ngờ chơi.
Diễm Chi nguýt bạn:
– Ừ! Sao mày về sớm vậy?
Vào phòng khách, Hoàng My ngồi ngay xuống sa lông:
– Buồn quá trời. Chỉ đi ngắm cảnh thôi cũng mệt.
Chi tò mò hỏi:
– Đẹp không?
– Dĩ nhiên là đẹp rồi. Tao có chụp mấy cảnh đẹp lắm. Tặng mày đấy.
Vừa nói, Hoàng My vừa lôi trong túi xách những tấm hình và một gói quà đưa cho bạn:
– Bảo đảm mày sẽ thích mê luôn.
– Vậy hả?
Diễm Chi loay hoay mở quà nhưng Hoàng My đã đưa tay ngăn lại:
– Không được. Đợi tao về đã, mày mới được mở ra.
Diễm Chi liếc nhỏ bạn thân:
– Gớm, gì mà bí mật dữ vậy?
– Ừ! Món quà đặc biệt mà.
Nói rồi Hoàng My cố nín cười, nếu Chi mà biết cô mua gì cho nó, chắn nó nhảy đỏng lên mất:
– Nè! Anh Khoa hay mày về không?
– Không, chi vậy?
Diễm Chi trừng mắt nhìn bạn:
– Hỏi một câu vô tình thấy sợ. Thì thấy vắng mày, hắn cứ lại hỏi tao hoài đó chứ.
– Rồi mày nói sao?
– Thì nói sự thật.
Hoàng My bật cười:
– Có nghe “than thở” gì không?
Diễm Chi tròn mắt:
– Sao mày biết?