Ký tên, đóng dấu, sao y!
An Minh
– Giải ba –
Nếu tớ không gặp được cậu nữa thì sao? – giọng cô bé có vẻ lo lắng.
– Sao không? Chắc sẽ lâu hơn những lần tớ về nhà ngoại nhưng tớ sẽ về gặp cậu mà. Ngoéo tay nhé!
Cậu bé chìa ngón tay út ra trước mặt cô bé, chờ đợi.
– Ký tên! – cô bé cười, nhìn hai ngón út chạm vào nhau.
– Đóng dấu! – cậu bé nói tiếp khi áp ngón tay cái của mình vào ngón tay cái của cô bé.
– Và sao y!
Hai đứa trẻ xòe tay ra, lòng bàn tay chúng lướt qua nhau.
– Tớ sẽ về mà.
– Thật chứ?
– Thật!
Và đó là lời hứa của hai đứa trẻ mà không ai nghĩ sẽ được giữ lâu đến khi nào…
Cửa xe hơi đóng lại, chiếc xe lăn bánh. Hôm nay Như đi cùng sếp đến gặp đối tác. Nghe nói đối tác là người thích chơi golf nên nơi Như đến là sân golf ở ngoại thành.
– Tôi không nghĩ là sẽ gặp một cô gái ở đây.
– Vì sao? Tôi không thấy có quy định nào không cho phụ nữ vào sân golf mà.
Vị khách bật cười, tháo găng tay cho vào túi quần.
– Tôi không có ý đó. Chỉ là ngạc nhiên khi thấy cô thôi. Tôi tưởng buổi gặp hôm nay chỉ có cánh đàn ông với nhau.
– Vậy tôi có làm anh thất vọng không?
– Hoàn toàn không, ngược lại tôi thấy thú vị đấy chứ. Cô biết chơi golf không?
– Không, lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này.
– Nếu cô cho phép, sau này tôi sẽ dạy cô.
– Cảm ơn anh.
Đó là cuộc chuyện trò đầu tiên của Như và Quân. Anh là giám đốc chiến lược ở công ty đối tác, một công ty nắm trong tay vô số hợp đồng quảng cáo của những khách hàng lớn. Quân muốn mở rộng thị trường bằng cách sử dụng dịch vụ quảng cáo di động từ công ty của Như. Quân không khác lắm so với những gì Như hình dung về anh qua lời kể của sếp: năng động, bảnh bao, lịch thiệp như những doanh nhân khác từ nước ngoài trở về. Một người đàn ông như thế đương nhiên sẽ có sức hút đối với các cô gái. Nhưng Như không chú ý đến những điều này, cô chỉ cảm thấy ở Quân có nét thân quen nào đó khiến cô muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn…
– Cô đang nghĩ đến chuyện gì mà có vẻ vui vậy?
Như giật mình, hơi ngượng vì có người phát hiện vẻ mặt ban nãy của cô. Quân vắt áo vest qua thành ghế, nới lỏng cà vạt. “Xin lỗi, cô không phiền chứ? Ở đây nóng quá”. Quân hỏi khi thấy Như chăm chú nhìn mình. Như lắc đầu, bối rối nhìn xuống quyển sách đang đọc dở, tự hỏi sao mình lại quan tâm đến nhất cử nhất động của một người mới quen như thế.
– Chúng ta gọi nước trước khi nói chuyện nhé. Cô muốn uống gì?
– Cho tôi nước sắn dây.
– Trùng hợp thật. Tôi cũng thích uống thứ nước này. Ở Mỹ mỗi lần uống sắn dây tôi phải dè sẻn lắm đấy vì lâu lâu mới được gửi cho một gói.
Quân cười, gọi người phục vụ. Không ngăn được, Như lại nhìn anh. Như từng rất thích nụ cười của nam diễn viên chính trong phim Chạng vạng nhưng nụ cười đó không đem lại cảm xúc kỳ lạ như cách Quân cười với cô. Như buột miệng nói:
– Tôi cũng có một người bạn thích uống sắn dây. Người đó đang ở xa, không biết khi nào quay về nữa.
– Rồi cô sẽ gặp lại người đó thôi mà.
– Nếu có gặp, chắc tôi cũng không nhận ra đâu. Hồi đó tôi còn nhỏ lắm. Bao nhiêu năm rồi, chắc đã thay đổi và khác nhiều lắm.
– Cô cứ yên tâm, trái đất tròn mà, không chừng sáng mai người đó sẽ đến gõ cửa nhà cô đấy.