Còn khoảng một cây số nữa xe bắt đầu vào thị trấn. Con đường như thấp dần xuống với những thân cây vươn cao lên. Mùa mưa hình như cũng mới về mấy hôm nay, thay một vài chiếc lá non trên cành và làm những chiếc lá còn lại mang một nỗi bơ phờ, buồn nản.
Những con chim đậu cao trên các cành cây nhìn chiếc xe lao qua với một vẻ ngơ ngác kỳ lạ. Anh lơ bảo cho mọi người biết xe sắp sửa qua cầu và yêu cầu đừng ném tàn thuốc xuống. Xe vừa tới, tấm bảng đỏ báo hiệu cũng vừa quay qua bề trắng. Thế là chiếc xe không phải dừng lại để chờ. Lúc xe qua cầu, Lũy lơ đãng nhìn xuống lòng nước trong xanh bên dưới. Gió thổi mát rượi ở gáy tóc Lũy. Mặt trời ném ánh sáng xuống mặt nước làm thành những cái sao nhỏ, lói loè mắt. Lũy nghe được tiếng dập dình của sàn cầu bị khua động.
Lũy thích thú với thứ âm thanh kỳ lạ đó. Xuống hết dốc cầu, xe chạy vào một lộ trình bằng phẳng nhất. Đồi núi xa mờ lùi về phía sau, con đường với những dãy cây rậm mát, xa vút tới cái trụ biến điện cao vòi vọi của thị trấn. Lũy không phải sửa soạn gì cả. Dưới chân Lũy chỉ có chiếc va ly nhỏ để mấy bộ quần áo thay đổi và một vài cuốn sách. Con chó chạy bằng Pin để ở góc trái va ly là món quà nhỏ cho ngày sinh nhật của bé Hạnh. Căn nhà của vợ chồng chị Thục ở bên bờ hồ trên con đường dẫn thẳng ra biển phải đi bằng một cuốc xe ngựa. Và như thế, Lũy sẽ lưu lại đây bằng những ngày nghỉ, thảnh thơi và nhàn du trong mùa mưa mới của thị trấn.
Xe vào tới bến với những xôn xao của đám hành khách đi cùng xe. Họ cãi cọ, cười nói, và những mẩu đối thoại ngắn ném đi giữa một người muốn về một nơi nào đó trong thị trấn với đám phu xe ngựa bên dưới. Lũy ngồi yên trên ghế nhìn xuống đường, lòng mừng rỡ khi nhận ra con đường không đến nỗi tệ hại như trong trí tưởng. Nhà phố cũng sang trọng, sạch sẽ, nằm dưới những hàng cây xanh mát. Buổi chiều đang rải lượt nắng cuối cùng xuống thị trấn. Gió từ hướng biển thổi về mang theo mùi khô nồng của muối, cát. Thị trấn này lần đầu tiên Lũy đặt chân tới. Từ lúc vợ chồng chị Thục di chuyển về đây đã hơn ba năm, bé Hạnh cũng vừa đúng sinh nhật thứ mười hai, Lũy mới có dịp thuận tiện ghé thăm. Sách vở và ngày thi đã chiếm hết thì giờ và một phần đời sống của Lũy. Đã vậy, hình như nó còn kéo dài ra thêm giống những dây trầu bà dưới chân thềm nhà sau mỗi cơn mưa. Lũy đã mệt ngất sau đống sách vở và giờ học chi chít ở trường. Năm nay Lũy phải đỗ. Những ngày thi cũng vừa qua xong, cũng là lúc Lũy nhận được thư của chị Thục gởi về báo tin ngày sinh nhật của bé Hạnh và mong mỏi Lũy lên chơi. Chị Thục đã cẩn thận ghi chú trong mảnh giấy kèm theo thư, vị trí của căn nhà, những con đường Lũy sẽ phải đi qua và phương tiện đi lại. Mảnh giấy đó Lũy đã nhớ nằm lòng, và hiện nó đang nằm trong túi áo Lũy.