HỒN MUỐI mang chút gì đó huyễn tưởng, huyền hoặc gợi cảm giác lạ lẫm khó tả ở một thế giới vừa hư vừa thực. Hồn muối với một khao khát, một ước mơ được sống, tồn tại và hòa điệu giữa cuộc đời. Thế nhưng, cuộc đời thực và mơ ước hoàn toàn khác nhau, cũng như muối và “hồn muối” sớm bị hòa tan… Cho nên, “tôi ngồi dậy, ôm hơi thở thoi thóp trong tay, đối diện cuộc hòa hợp dịu dàng bất tận của đất trời một trong vô số những khoảnh khắc tàn phai của thời gian, nỗi khát khao dâng sâu dày như biển lớn, niềm yêu tỏa ngát cao xa như trời lành, nhưng chút sống nương tựa phải vâng chiều theo đá tảng, cuộc chết tuôn trào dào dạt không ngừng trên từng lưỡi sóng cuốn bờ mê. Tất cả mọi sự chỉ còn đối thoại được cùng im lặng… “.
Khi tôi trở lại trên đường, chiếc xe khách đã chạy biến đi từ bao giờ. Lần đầu tiên trong đời, tôi thản nhiên khi hụt mất một điều không ngờ trước. Chỉ ngạc nhiên vì sao đã lang thang dưới bờ cỏ bên ghềnh đá ấy quá lâu đến quên đi là mình đang ở đâu và phải làm gì. Xe thay xong bánh, có lẽ chờ một lúc lâu nữa, thêm mấy người tíu tít quá giang, yên lòng bỏ chạy mà không ngờ thiếu một người. Chuyện sơ suất ấy, cả hai phía ít khi sảy ra, trên những lộ trình quen thuộc lại qua này.
Chỉ còn cảm thấy dễ chịu vì được dứt lìa ra khỏi tất cả. Nếu không có một tình cờ sắp xếp thì sẽ chẳng bao giờ can đảm chọn lựa được một rớt rơi tình nguyện. Mọi chuyện vẫn ngẫu hợp, tốt và xấu, theo nhã ý thầm kín nào đó của một ông trời vắng mặt.
Không còn gì vướng bận nữa, trên đường hay trong xe, khi tôi đi khỏi và trở về chỉ với một túi xách nhỏ trong tay, bộ quần áo mặc trong nhà, cái áo khoác, khăn quàng, đồ trang điểm và một ít tiền còm không bao giờ ước tính được là bao nhiêu. Chỉ còn mang cái thân không đã nặng quá rồi. Đã từ lâu, lâu từ ngàn năm, tôi mỏi rã rời và thèm một phút giây tách lìa ra khỏi thế này để trải dài mình trên một bờ bãi hoang vu nào đó. Trải dài như một ngọn cỏ rạp dưới đà lướt thờ ơ một lần của gió. Nằm xuống và không nghĩ gì nữa cả. Chẳng cần phải quên đi nhưng không còn gì để nhớ. Trống lốc hoang vu, Cảm giác của một đứa trẻ bỗng nhiên hai tai điếc đi chốc lát. Thật bình an và phẳng lặng, thể xác lẫn tâm hồn, và cuộc đời thì hoàn toàn mất tích, phía sau lưng. Nhưng kẻ nào tưởng tất cả chỉ là sau lưng thì chính mình đang bị rượt bắt. Quá khứ có thể lượn vòng đón đầu phía trước, nhưng cái bóng hun hút của tương lai mình thì lặng thầm ngả xuống sau lưng, nhắc nhở thúc đẩy. Đó là động cơ duy nhất của sống còn và vươn tới, dù đã quá đỗi mỏi mê…
Đành là ngồi bên đường, và chờ đợi. Bất cứ một thứ xe gì trước nhất chịu dừng lại cho quá giang thì sẵn sàng nhảy lên trở về thành phố. Quyết định vậy, tôi yên lòng chờ. Nhưng không mong ngóng. Vì chắc chắn, bằng linh khiếu của loài thú hoang, cái gì tới, phải tới.
Chiều rồi, xe mỗi lúc một thưa và con đường bỗng dưng vắng ngắt. Ngoài kia, sương mù lãng đãng dâng lên phía những bờ cây dày thấp mãi xuống bờ cát ngà ngà màu chết của mặt trời. Biển lấp lánh dải lụa bạc thành những đường cong dợn sóng trong mắt nhìn không còn phân biệt biên cương của trời và đất. Đâu đó, như trong ảo mộng êm đềm của hoàng hôn sớm, chút ánh sáng biêng biếc long lanh của một vì sao nhỏ bé đầu tiên. Nhưng không có gì cả, ngoài một giọt nước gì đó, trong vắt và nhẹ tênh, chứa đựng cả biển trời, hoàng hôn và cả mặt trời chết ấy từ đôi mắt tôi đang rơi. Có thể chỉ là một hạt bụi rơi và vỡ tan ra, chút ảo giác và thời gian đượm nồng cũng mất.