Thuyền trưởng biết rằng khi quyết định cho đoàn thủy thủ rời tàu, ông đã vi phạm lệnh hủy tàu của cấp trên. Họ cần phải biến mất, không tăm tích trên biển khơi, để bảo vệ bí mật cho con đường Hồ Chí Minh trên biển. Nhưng đây lại là một trường hợp bất thường xảy ra trong chiến đấu. Tàu tuần tiễu của địch đã đến rất gần. Chúng đã nhận ra những dấu hiệu con tàu của Việt cộng mà lâu nay chúng vẫn nghi ngờ và quyết tâm ép, bắt sống cả con tàu và thủy thủ đoàn. Các tín hiệu chiêu hồi gửi đến liên tiếp. Nếu có hủy tàu cũng vẫn bị lộ tung tích. Cần phải tiêu diệt cả tàu địch. Đó là một mũi tên trúng hai đích. Chỉ cần một mình ông lái tàu đâm thẳng vào tàu địch là đủ, tại sao phải hy sinh cả thủy thủ đoàn? Hơn thế nữa trên tàu của ông không phải chỉ có thủy thủ đoàn, họ còn có một người con gái mà cả tàu quý như vàng. Cô gái là thanh niên xung phong. Không hiểu sao cô lại xin được vào làm việc ở đoàn tàu không số. Thoạt đầu ông đã định gửi trả cô về bộ tư lệnh, nhưng cái nhìn tha thiết và quyết tâm không thể lay chuyển của cô đã làm ông mủi lòng. Sau này nhiều lần ông phải cảm ơn số phận đã mang cô đến cho thủy thủ đoàn. Những bữa cơm nóng, canh ngọt đã làm cho những chuyến đi nguy hiểm của họ trở nên dễ chịu. Cô còn hát rất hay, chăm sóc người ốm thật khéo. Cả thủy thủ đoàn yêu cô trong một tình yêu khó cắt nghĩa. Cô còn làm cho những anh chàng thủy thủ ngang tàng, bỗng trở nên nề nếp, thận trọng. Anh nào anh ấy đầu tóc gọn gàng, quần áo sạch sẽ, để mong được lọt vào mắt người đẹp. Cô vừa bằng tuổi người con gái cả của thuyền trưởng. Họ coi nhau như cha con. Nhờ vào uy tín của ông mà không anh chàng nào dám sàm sỡ với cô.
Theo lệnh thuyền trưởng, thủy thủ đoàn thả xuồng. Đây là chiếc xuồng duy nhất của tàu, thường được dùng để táp vào các trạm giao liên lấy thức ăn nước uống, hoặc chuyển người bị ốm, bị thương vào đất liền.
Hai người được lệnh xuống đó. Cô gái và chàng thanh niên trẻ đẹp nhất của thủy thủ đoàn.
– Hãy mang theo các vật dụng cần thiết. Hãy tránh càng xa càng tốt. Biển khơi sẽ che chở cho các con.
Thuyền trưởng vừa ra lệnh vừa cầu nguyện. Họ đã sắp đặt cho hai người lên chiếc thuyền Nô-ê, thận trọng trao gửi cho biển cả. Cả hai gạt nước mắt chào thuyền trưởng và thủy thủ đoàn. Họ giật mạnh động cơ, chiếc xuồng như một chiếc lá tre mỏng mảnh lướt đi trên biển. Vẫy chào lần cuối cùng hai người con, hai người đồng đội mà ông yêu quí nhất, quay lại thủy thủ đoàn, thuyền trưởng ra lệnh cho họ rời tàu. Tất cả nhất loạt ào xuống biển với một phần triệu tia hy vọng sống sót. Ngay sau đó thuyền trưởng cho tàu lao hết tốc lực nhằm thẳng tàu địch. Khi đối phương nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn. Con tàu như một viên đạn lao thẳng vào mục tiêu. Khối thuốc nổ cực lớn đặt sẵn trên con Tàu Không Số nổ tung, kéo theo vụ nổ thứ hai, nhấn chìm tất cả.
*
Ba đã mang Thành Đạt đến trường để xin học. Cô giáo thấy Đạt đọc thông viết thạo, giải khá nhanh các bài toán của chương trình cấp một. Đó là công của cha đã dạy cho cậu bằng cách dùng que viết trên nền cát được gạt phẳng. Hiềm một nỗi cậu bé quen viết chữ rất to. Cậu vẫn nhầm các trang vở với mặt cát rộng rãi, được người cha dùng làm bảng dạy cậu học. Ngoài tiếng Việt và toán cậu không biết đến các kiến thức khác.
– Chúng tôi thấy cháu có thể theo học lớp ba, nếu hè này phụ huynh chú ý kèm cặp cho cháu các môn cháu chưa được học.
Thế là Thành Đạt cùng học một lớp với Thu Hà. Thành Đạt rất háo hức. Đây là lần đầu tiên cậu được học trong một lớp học thật sự. Có cô, có bạn, có bàn ghế, sách giáo khoa và vở tập viết. Cậu cố gắng nắn nót viết những dòng chữ bé tí tẹo theo mẫu. Bàn tay cứng quèo, mỏi rời, khác hẳn với khi cầm cành cây viết những dòng chữ nguệch ngoạc trên cát.
Các bạn trong trường tò mò ngắm nhìn anh bạn kỳ khôi, nói giọng nhẹ, không biết uốn lưỡi. Mấy cậu béo ị, cậy ma cũ bắt nạt ma mới, đã không bỏ lỡ cơ hội ăn hiếp. Thành Đạt thường nín nhịn. Nhưng đến khi một trong những đứa trẻ cố giật hòn đá xanh Đạt đeo ở cổ, thì cậu vùng dậy cho cậu ta biết mùi của cú đấm nốc ao. Đạt bị phạt đứng cuối lớp mất một buổi, ba phải đến trường xin lỗi cô giáo.
– Tại sao con lại đánh bạn?
Đạt lầm lì không nói. Cậu không sao giải thích được cho ba hiểu viên đá màu xanh đó có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với cậu. Viên đá ấy mẹ đã tìm được khi đào hầm. Cha đã hì hục mấy buổi mới khoan được một cái lỗ nhỏ. Mẹ đã lồng vào một chiếc dây dù và đeo nó vào cổ cho cậu.
– Con hãy mang theo viên đá này, và hãy nhớ đến cha mẹ. Chúng ta sẽ phù hộ cho con.
Mẹ dặn và cầu nguyện như thuyền trưởng năm nào.