Xóm Đáy trên bờ sông. Đây là một khu dân cư tứ xứ xiêu dạt về lập nghiệp từ lâu đời. Họ từ miền Trung xa xôi vào, từ tận cùng đất nước đến, ở những tĩnh kề bên do điều kiện khắc nghiệt của ruộng đồng, nhất là những vùng biển, những năm mùa màng thất bát, vợ chồng con cái đùm túm nhau trên một chiếc ghe tìm đến, họp với số người địa phương làm nên xóm Đáy. Như tên gọi của nó, hầu hết người dân ở đây có nghề truyền thống sông nước, đó là những miệng đáy ở các cửa sông, cửa biển. Có những người nghèo khổ phất lên giàu có, nhưng cũng có những người dầm mưa dãi nắng suốt đời ngày qua đời khác vẫn cơ cực.
Từ một chú bé ngơ ngác như con gà trống choai vừa rời khỏi lớp 9 ở trường huyện, Thẩm vào lớp 10 Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho và giờ đây anh đã là một thanh niên sắp thi tốt nghiệp phổ thông cấp III. Thẩm đã hoà nhập vào xóm Đáy như một dân cư chính cống của khu vực này. Người ở xóm Đáy đều quen anh, Thẩm có nhiều bạn, có những vui buồn, những kỷ niệm suốt bao mùa mưa nắng. Cả những tiếng sống của con sông Tiền trên dòng chảy đổ ra cửa biển cũng gắn liền với tâm hồn Thẩm trong từng con nước lớn, nước ròng.
– Anh Thẩm ơi làm gì trên gác đó, xuống ăn cơm.
Tiếng gọi quen thuộc của Thoi Tơ từ dưới nhà vọng lên kéo Thẩm về với buổi trưa của xóm Đáy. Nước của con sông Tiền đang lớn, Thẩm nhìn ra cửa sổ thấy những con sóng bạc đầu xô đẩy nhau ngoài khơi xa, nắng chiều nhấp nháy trên mặt sông, chỗ có màu nước xanh biếc bên kia bờ. Như mọi ngày, dòng chảy của con sông Tiền vẫn theo bên bồi bên lở. Thoi Tơ có lần đã đố Thẩm tìm ra một câu ca dao nói về dòng sông bên bồi bên lở. May quá, ngày nhỏ Thẩm đã ngủ trên võng trưa với những câu ru của mẹ anh, những câu hát ru ngọt ngào, đầy âm điệu dân gian mộc mạc đó như một thứ mật ngọt, tắm đẫm trong tâm hồn trí nhớ Thẩm nên anh đã thắng Thoi Tơ và cô bé thua cuộc đã đãi Thẩm một chầu kem Duyên Thắm.
– Anh học bài hay… thả hồn qua cồn Tân Long mà không nghe em gọi xuống ăn cơm?
Thoi Tơ lên gác, cô đứng đầu cầu thang nhinThẩm trách móc, đôi mắt của Thoi Tơ khi hờn trách thì mở to, có đuôi dài, ánh mắt vừa có vẻ tức bực, vừa có vẻ buồn bã, cam chịu khiến Thẩm cũng vừa thấy tức cười, vừa cảm thấy mềm lòng.
– Chà, hôm nay Thoi Tơ mặc chiếc áo màu tím đẹp quá, làm cho căn gác của anh sáng hẳn lên.
Thoi Tơ ngượng ngùng, chống chế:
– Đúng đấy, anh nhắc em mới nhớ. Căn gác của anh phải được dọn dẹp, tẩy uế mới được. Kinh khủng quá. Ở chỗ chật chội, đầy sách vở, bụi bặm như thế này không hiểu sao anh học bài được. Không phải màu áo tím của em sáng căn gác u tối này mà phải rọi vào đó tia cực tím để giết vi trùng.
– Thôi đủ rồi, hạ anh vừa vừa thôi cô bé. Hôm nay chỉ có anh và em ăn cơm sao, Thoi Tơ?
– Chứ còn ai vô đây nữa, ba má em đi canh đáy từ đêm hôm qua rồi.
– Hôm nào em thử mời “kép” của em tới ăn cơm và ra mắt anh luôn thể được không? Thẩm đùa.