Sau hai lần bấm chuông, An Hạ hồi hộp đứng chờ. Cô thắc thỏm nhìn giàn hoa gi ấy màu tím vươn cao trên vòm cổng rồi nhón chân cố nhìn vào sân. Số nhà và cảnh vật nơi đây đúng như lời Diệp Trúc đã tả trong thư. Chắc Hạ không nhầm lẫn, nhưng lỡ cô bé đi đâu vắng hai ba ngày thì cô sẽ xoay trở ra sao giữa thành phố lạ không một người thân này.
Tr ước khi đến đây, An Hạ đã viết thư cho Trúc biết. Lẽ ra cô phải chờ con bé hồi âm, nhưng cô đã không chờ được. Mọi việc xảy ra đến dồn dập, tàn nhẫn đến mức An Hạ phải đi ngay. Bây giờ không biết còn điều bất hạnh nào đón chờ nữa đây.
Đang lo lắng nghĩ suy, Hạ bỗng nghe tiếng mở cổng. Diệp Trúc ló đầu ra với ánh mắt đầy ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
– Tr ời ơi! An Hạ! Vậy mà tao tưởng …
Không nói hết câu, Trúc nhào ra ôm chầm lấy bạn, miệng tíu tít:
– Đồ quỷ! Lên mà không báo để tao ra bến xe đón
C ử chỉ thân mật của Trúc làm Hạ thấy an tâm, cô ngập ngừng:
– Chuyến đi này ngoài dự tính của tao, làm sao báo cho mày được. Trúc nhíu mày:
– Có chuyện gì à?
An Hạ cúi mặt làm thinh, Trúc khép cổng lại hất hàm:
– Vào nhà rồi nói.
Ngồi xuống salon, An Hạ bối rối mở lời:
– Mày cho tao ở tạm vài ngày chứ?
– Ôi tr ời! Chuyện này mày khỏi bận tâm. Từ lâu tao đã có ý đó mà, chỉ tại mày không nỡ xa nhà thôi. Bây giờ cứ ở đây với ta tới chừng nào cũng được. Nhưng tại sao mày lên đây đột ngột vậy?
An Hạ bỗng rùng mình vì câu hỏi của Diệp Trúc, cô vén mấy lọn tóc loà xoà trước trán sang một bên.
– Tao gi ận ba mình không biết thương con … lúc nào cũng chỉ ăn nhậu … Giọng Trúc nhẹ tênh:
– Bác trai lúc nào chả thế, sao bây giờ mày mới giận?
Th ấy Hạ im lặng, Trúc hỏi tiếp:
– Mấy hôm nay Tiến có về dưới không?
Hạ yếu ớt:
– Có …
– Hy vọng mày không bỏ nhà vì hắn.
An Hạ nói thật nhanh:
– Tao đi vì muốn tìm một việc làm nuôi thân như đã viết trong thư cho mày trước đây. Một phần cũng vì không chịu nổi ba mình, chớ đâu phải vì Tiến.
Di ệp Trúc gật gù:
– Tao tin mày, nghỉ chút đi, tao làm nước cho uống.
An H ạ gượng cười, cô tựa lưng vào salon và nhắm mắt đón nhận cảm giác êm ái, dễ chịu đến với mình. Suốt cả buổi ngồi xe đò, với bao nhiêu lo lắng trong đầu, tới lúc này Hạ mới thấy nhẹ nhõm.
Ít ra An Hạ cũng có một chỗ ở để yên tâm đi kiếm việc làm. Chỉ cần có việc làm thôi, cô sẽ …
Tiếng dép Diệp Trúc vang lên giúp Hạ thoát khỏi suy nghĩ mông lung. Con bé ngồi xuống giọng thân mật.
– Uống đi nhỏ! Phải tập tự nhiên, thoải mái kiểu dân thành phố. Nếu cứ giữ vẻ rụt rè nhút nhát dưới quê thì không hoà nhập được đâu.