Nhóm khoảng sáu người rời khách sạn lững thững đi xuống cầu thang. Mọi người vừa từ thành phố ra. Lấy phòng xong là ai cũng muốn nhào xuống nước vẫy vùng cho thỏa thích. Trời còn sớm, mặt trời chưa lên cao. Ngâm mình dưới làn nước trong vắt, mát rượi thì không còn gì thích cho bằng.
Tâm Hà bỗng đứng lại:
– Hay là mình đi ăn trước rồi tắm, đói quá.
Tuyết Khanh lắc đầu:
– Bây giờ mát thế này không tắm, đợi nắng lên nóng lắm.
– Nhưng tắm bây giờ thì chỉ một lát phải lên ăn, chứ đói chịu gì nổi.
Hai nàng giằng co khá lâu mà vẫn không quyết định được. Ba tên con trai đi chung chỉ biết cười khì đứng chờ. Vì ai nói nghe cũng có lý.
Cuối cùng Khánh Tân lên tiếng:
– Em muốn thế nào, Hạ?
Mọi người quay lại nhìn Minh Hạ chờ ý kiến. Bị hỏi bất ngờ cô giương mắt nhìn lại mọi người, chưa biết nói thế nào. Làm Tâm Hà sốt ruột:
– Ý mi thế nào hả? Nói nhanh đi người quan trọng !
Minh Hạ hắng giọng, làm ra vẻ nghiêm trọng:
– Cô đã dạy, tắm cho sạch sẽ rồi mới được ăn.
Cả bọn bật cười:
– Suy nghĩ gì mới nửa tiếng là xong vậy, sao không đợi đến chiều hẵng trả lời.
– Tại người quan trọng nên phải suy nghĩ thật kỹ mới đưa ra ý kiến quan trọng được.
Tuyết Khanh háy cô một cái:
– Hứ ! Bồ với con rùa chắc con rùa nhanh hơn một chút, người lúc nào cũng chậm rãi yểu điệu thấy ớn.
Khánh Tân choàng tay qua vai Minh Hạ, nói tỉnh bơ:
– Người đẹp thì điệu là phải rồi, chỉ sợ mấy nàng không đẹp mà điệu thì khổ cho thiên hạ.
Tuyết Khanh quay lại, trừng mắt:
– Ê ! Gián tiếp chê tui xấu đó hả?
– Không dám, tôi chỉ khen người yêu của tôi thôi, còn cô có xấu hay không thì để thằng Bằng cho điểm.
Tâm Hà bĩu môi:
– Ông nội này háo sắc lắm mê gái một cây, thấy người đẹp là mắt chớp chớp.
Khánh Tân độp lại ngay:
– Con gái không mê, chẳng lẽ tôi mê con trai ! Tôi mà mê người cùng phái thì sẽ bị nói thế nào đây. Còn nữa, cần gì phải nhìn người đẹp mới chớp, nhìn người bình thường mắt cũng phải chớp vậy, cô có chớp mắt không?
Tâm Hà ngắc ngứ không biết trả lời làm sao, chỉ nguýt một cái rồi làm thinh. Gì chứ đấu khẩu với Khánh Tân thì cô chịu thua. Anh có thể nói bất cứ điều gì và nói tới bến, mười người như cô nói cũng không qua nổi.
Mọi người tản ra đi thay đồ. Một lát sau tất cả đi ra biển. Khánh Tân không thể rời mắt khỏi Minh Hạ. Bộ đồ tắm màu đỏ làm tôn nước da trắng mịn màng, bó sát người, căng tròn tràn trề nhựa sống của cô khiến anh không nhìn đi chỗ khác được.
Anh biết Minh Hạ đẹp, nhưng không ngờ vóc dáng cô tuyệt vời đến vậy. Nếu không rủ được cô ra đây thì chẳng biết bao giờ anh mới có dịp ngắm nghía hết cái đẹp của cô.