Trang nhẹ bước ra sân. Sáng sớm, khoảnh sân thân quen bừng thức, mơn mởn màu xanh cây lá. Gió thoảng mơn man. Trang khoan khoái hít một hơi dài. Mấy giò lan rung nhè nhẹ trước mặt. Lan cẩm nhung đung đưa năm cánh nhỏ đỏ tròn, lan phi điệp mở cánh bướm hồng, lan vũ nữ xoè những bộ váy xinh rung rinh…. Trang tưởng tượng đó thôi chứ mấy giò phong lan đang vươn lá, vươn rễ dài mà chưa ra hoa. Cây mai cũng mới chỉ mươn mướt lá non mỡ màng đầu cành. Kìa, cây ngọc lan lay lay lá như những bàn tay mềm mại vẫy vẫy Trang. Khoan đã nha, để còn coi chậu hồng. Trang ngồi xuống ngắm nghía mấy cái chồi xinh xinh ngời lên sắc hồng dễ thương. Ồ một nụ hồng mới nhú. Chồi, nụ bé tí teo mà đã phảng phất thơm. Có cái gì chạm khẽ vào mái tóc khiến Trang quay lại. À, cây bạch hồ điệp kế bên có vẻ ghen tị nên nghiêng nghiêng chiếc lá dài nhắc nhở. Biết rồi mà, bạch hồ điệp bông muôn muốt như cánh bướm trắng thơm nồng. Nở hoa đi, nghe. Trang thì thầm rồi bước tới chậu xương rồng đang phô chùm bông thắm trên thân gai nhọn hoắt lơ thơ lá. Mẹ nói xương rồng lắm gai góc, con gái không nên trồng, nhưng Trang cố giữ một cây xương rồng bát tiên. Cô cứ vừa mua dần, vừa được cho, lâu ngày đã tạo được “Vườn treo Ba-bi-lon” này. Sau này cô sẽ có một vườn treo thật đẹp, thật độc đáo…. Trang mỉm cười một mình, cô thoảng nghe hoa lá rì rầm bên tai: “Trang ơi, sáng nay bạn xinh ghê”. Thì các bạn cũng duyên dáng lắm. Trang yêu cây, yêu hoa vô cùng. Cô sưu tầm nhiều sách dạy trồng hoa. Sách nói về ngôn ngữ các loài hoa. Đi trên đường, thấy hoa đẹp, nhất định cô phải dừng xe. Sáng nào cũng ra vườn chăm nom, tưới tắm, tỉa lá, vun gốc, nắn cành…. Không gì thích bằng sau nhiều ngày trông đợi, bỗng phát hiện ra cái nụ xíu xiu e ấp bên lá mềm. Nụ nhỉnh thêm, lớn thêm. Rồi một ban mai tươi đẹp, hoa dần dần hé cánh, khoe chút sắc đầu tiên. Hoa đẹp nhất lúc nở nụ cười hàm tiếu. Thầy giáo Trang đã có lần nói vậy. Bà Trang cũng từng bảo như thế. Ngày mai, ngày mốt gì đó, chậu hồng sẽ phô một bông hàm tiếu. Trang mỉm cười, rộn lòng vui sướng thầm nhắc lại “Hoa hàm tiếu, hoa hàm tiếu”. Cả một vườn hoa như chơm chớm nở trước mắt cô gái yêu hoa. Mỗi hoa mỗi hương tỏa lan tỏa lan…
Chợt Trang rên lên. Trên lá ngọc lan có sâu. Con sâu nâu đầu đen đuôi nhỏ đang giương đôi mắt thô lố. Trang vội tìm chiếc kẹp than, bắt con sâu đáng ghét. Chiếc lá đẹp thế mà đã lỗ chỗ vết cắn! Hệt như nhiều bạn gái, Trang rất ớn sâu. Cô phát hiện ra rằng cây nào sâu ấy, mỗi loại cây một loài sâu. Chúng ăn phàm quá thể. Những chiếc lá non nham nhở vết sâu cắn làm Trang từng phát khóc lên. Thương lá thương hoa, hàng ngày Trang uốn cành cong, tỉa lá vàng, bắt sâu bọ, nâng niu chăm chút từng cái lá, cái mầm. Cây nào cũng là bạn, riêng cây ngọc lan cao bằng Trang là người bạn gái thân thiết nhất. Thoáng chốc, nắng đã ướm non nửa sân, nhuộm hồng các chậu cây cảnh. Trang chợt nhớ trong sách viết hoa hồng là “loài hoa hạnh phúc nở trong vườn đời”. Chẳng cứ chúa hoa, bông nào cũng là hoa hạnh phúc trong vườn đời. Trang ngây ngất, miên man giữa khoảnh vườn nhỏ. Cô tưởng mình hóa thành cây ngọc lan tươi xanh.
Bỗng tiếng mẹ gọi khiến Trang sực tỉnh. Dạ lên một tiếng rồi Trang chạy xuống.
– Này con, mang sang nhà bên trả cái áo bay xuống sân nhà mình chiều tối hôm qua.
– Ứ, con ngại lắm. Để họ tự qua lấy.
– Thôi, chịu khó chút đi. Hàng xóm với nhau mà. Bên ấy cũng có một đứa con gái trạc tuổi con đấy.
Trang đành cầm chiếc áo thun có hàng chữ My Darling chiếm gần hết mặt sau.
Nghe tiếng chuông ngân nhạc êm tai, Diễm Ly bưng miệng ngáp rồi vươn vai đứng dậy. Nhà đi vắng cả. Ông anh quý tử chắc ra quán cà phê. Chị giúp việc giờ này đi chợ. Đành ra mở cổng vậy.
– Chào, mình sang đưa cái áo của bạn bị rớt qua sân nhà mình.
– Vô đây cái đã. Làm chi vội vậy. Nhà đang không có ai.
Trang theo chân chủ nhà. Khuôn vườn đẹp quá. Những vạt cỏ mướt như nhung. Và chiếc ghế xích đu rất xinh. Phòng khách mới đẹp và rộng làm sao. Tường sơn màu xanh mát. Dàn máy nghe nhạc thoạt thấy đã mê. Nhà ông giám đốc có khác. Trang đã nghe loáng thoáng bố mẹ nói với nhau ông giám đốc này làm ăn phất lắm. Tự nhiên chân Trang ngập ngừng, cô đứng rụt rè, chưa ngồi xuống cái ghế xa-lông rộng rinh.