Từ ngoài đường, Vĩnh Kỳ đã nghe mùi xào nấu xộc vào mũi mình. Nếu như mọi khi anh đã hớn hở chạy vào, nhưng hôm nay … Vĩnh Kỳ chạy nhanh vào, anh đi xộc ra sau bếp quát tướng lên:
– Trời đất! Ai bảo đến đây còn nấu nướng vậy ? Ai khiến hả ?
Hoàng Cúc ngơ ngác quay lại:
– Anh Vĩnh Kỳ ! Gì vậy ? Rút cây đũa cả trên tay Hoàng Cúc, Vĩnh Kỳ giận dữ ném sang một bên. Anh nắm mạnh cánh tay cô lôi lên nhà trên:
– Làm ơn đi về giùm cái đi .
Bỏ tiền ra đi chợ, rồi cất công nấu nướng, chẳng những không được khen mà còn bị quát tháo Hoàng Cúc giận dỗi:
– Người ta muốn lo cho anh mà, tại sao anh lại khó chịu ?
– Ừ, tôi khó chịu như vậy đó . Mai mốt hay từ rầy sấp lên đừng có đến đây, bà chủ nhà bả đuổi đi nữa bây giờ.
– Sao bà chủ nhà lại đuổi anh đi được?
Em từ Hà Tiên lên đây với anh, bả biết chớ bộ ?
– Nhưng mà tôi nói không được.
Nước mắt Hoàng Cúc rơm rớm:
– Có phải anh không còn thích em, lên Sài Gòn, anh đã thay đổi rồi, đúng không?
– Ừ, anh thay đổi đó.
– Em không tin.
– Thôi, em làm ơn đi về giùm anh đi Cúc.
– Em không về.
– Vậy chứ em muốn gì đây ?
– Muốn ở lại đây đó.
Vĩnh Kỳ đưa hai tay lên đầu khổ sở.Giá như Hoàng Cúc hiểu, cô đừng đeo theo anh, nhưng làm sao nói ra đây ?