– Liên!…Bạch Liên!…Bạch Liên ơi Bạch Liên à!
Từ ngoài hàng rào, một chàng trẻ tuổi, thân hình cao lớn, cố hạ thật thấp giọng gọi vào, dường như sợ kinh động đến những con chim đang đậu trên cành hay những đóa hoa đang hé nở trong vườn.
Chàng sắp lên tiếng gọi tiếp thì từ trong ngôi nhà ngói ngự giữa vườn cây một cô gái, tuổi chừng 15, 16 hấp tấp bước ra mở cổng.
Chàng trai ngây ngất đứng nhìn ngón tay tháp bút của nàng đưa lên, để hờ hững trên môi mà tưởng chừng như nàng đang phác một cử chỉ thần tiên chàng chưa từng thấy.
Nàng ngạc nhiên hỏi, nhẹ như gió thoảng:
– Hôm nay anh đi đâu mà sớm thế?
– Thế tối qua em dặn anh cái gì, không nhớ sao?
Nàng mỉm cười, nụ cười êm như cánh bướm đậu trên một nụ hồng:
– Em dặn cái gì nhỉ? Em có dặn gì đâu! Anh Dũng là chúa hay tưởng tượng.
– Thật không? Vậy ai nói sáng nay có việc phải đi đâu sớm?
Người con gái khẽ gật đầu, mái tóc huyền xõa xuống đong đưa quanh khuôn mặt trái xoan tươi mát:
– À, câu ấy thì em có nói. Nhưng sớm lắm cũng phải đầu giờ thìn mới đi được. Đi sớm quá, bà mắng. Bà bảo đi lúc trời còn sương dễ bị cảm. Thầy mẹ em lần nào viết thư về cũng dặn dò em vậy.
Nàng ngẫm nghĩ một giây, bỗng cười khanh khách:
– Cả anh nữa, anh cũng cản hoài không cho em đi đâu sớm mà.
Nàng vội im bặt:
– Chết? Cười to quá, bà nghe thấy bà la!
Hai người sóng bước đi vào. Trên cây mấy chú chim cất cánh. Sương đọng trên cành rơi xuống lộp bộp trong khi những tiếng hót véo von vút lên cao. Chàng trẻ tuổi nắm cánh tay cô gái:
– Không, bà không nghe tiếng đâu mà sợ. À, bà làm chi trong nhà vậy?
Cô gái nghiêng người, gỡ tay ra và tránh xa một chút:
– Bà đang tụng kinh đó. Cả thầy mẹ em cũng không bao giờ dám làm kinh động bà trong lúc bà lần chuỗi hạt.
– Được rồi, chúng ta nói chuyện thật khẽ.
– Thật khẽ nhé?
– Ờ. Thế bây giờ em trả lời câu hỏi của anh tối qua đi.
Đôi gò má ửng hồng, nàng đáp:
– Chịu thôi. Nói chuyện khác cơ. Em không thèm nghe chuyện ấy đâu.
– Ngoài chuyện ấy, anh có biết chuyện gì nữa đâu mà nói.
– Xí. Thế thì anh dở quá. Con trai phải nói chuyện dẹp loạn yên dân, con gái phải lo cứu giúp những người cơ nhỡ, thiếu gì chuyện đáng nói. Thế mà thầy mẹ em vẫn khen anh là người khá, có cốt cách…
Chàng trai ngây người nhìn cô gái mỗi lúc một đẹp thêm lên. Đôi mắt tinh anh, giọng nói cương quyết và vóc dáng mảnh mai yếu ớt của nàng, mỗi điểm nhỏ nhặt đều mang một nét quyết rũ tuyệt vời.
Đột ngột, nàng trỏ tay lên ngọn cây ở hướng đông:
– Ồ, mặt trời đã lên cao rồi. Em phải đi đây. Anh ở lại một lát xem bà em có sai bảo gì không nhé.
– Được, nhưng em đi đâu. Phải nói trước để bà có hỏi, anh biết đường mà thưa lại.
– Vâng. Sáng nay em lên xóm trên làm giúp bà Hai Lộc một buổi, tội nghiệp, bà ấy mới ở cữ xong còn yếu ớt mà hai ba đứa con cùng lên sởi một lúc. – Ờ nhỉ, mẹ anh cũng có nói, trưa nay làm đồng về sẽ ghé thăm bà Hai và giúp đỡ bà ấy gánh khoai.
Bạch Liên huýt gió thật nhẹ nhàng. Từ phía sau dãy nhà ngang, một con ngựa bạch yên cương sẵn sàng cất vó bay tới. Nàng thót lên yên thành thạo như một tay kỵ mã lành nghề.
Anh chàng Dũng si tình lẩm nhẩm một mình khi ngựa phi ra khỏi cổng rồi mất hút.
– Con nhà tướng có khác! Trông cung cách sải ngựa, đố ai dám bảo con nhỏ từ bé đến giờ chưa hề tập võ!