Chuông vừa tan học, thầy chưa ra khỏi lớp, học trò đã muốn loạn.
Huỳnh hét lên :
Úi dào ! Thúy An được thầy Vinh tặng cho cây gậy “cái bang” để đi ăn xin, bọn mày ơi ! Hì hì …
Thúy An đỏ mặt, cô quay lại trừng mắt với Huỳnh :
– Thây kệ tía tui ! Tui có đi ăn mày cũng không thèm xin cậu.
Thành suỵt khẽ :
– Im nào ! Tớ đọc thơ tình lãng mạn cho các cậu nghe. Ái chà …
Dù em như thể hạt sương.
Còn tôi chiếc lá bên đường lẻ loi …
Đang chọc Thúy An, Huỳnh giật bắn người, phi thân tới chộp tờ giấy trên tay Thành. Nhanh như cắt, Thành vò lại, hét tướng lên :
– Cầm lấy Thúy An ơi ! Thơ của thằng Huỳnh đó !
Tờ giấy vo tròn bay vào người Thúy An.
Nhanh như cắt Thúy An chộp lấy, cô bỏ mau vào túi quần tây và chạy ào ra sân trường.
Huỳnh gãi đầu không dám đuổi theo, lúc này mặt anh chàng đỏ như tôm luộc.
Thúy An đáo để đứng giữa vòng “bảo Yệ” của Thành, cô lấy tờ giấy ra thủng thẳng xếp cho ngay lại, tằng hắng lên một tiếng :
– E … hèm ! Thơ tình của Xuân Diệu hay của Hoàng Huỳnh đây ta ? Các bạn nghe cho rõ nghe !
Cúi xin em một chỗ ngồi.
Trong con tim đựng chiếc nôi nồng nàn …
Ô là la ! Cả nhóm ồ lên như một khám phá mới.
Thúy An đi lại bên Huỳnh :
– Cậu muốn cho mọi người “gia ân” cho cậu không ? Như vậy phải khai cho rõ, bài thơ này cậu định gởi cho ai ? Nói ?
Vừa xấu hổ, vừa ngượng, Huỳnh độp lại :
– Gởi cho cậu đó, tớ thích cậu !
– Ái chà ! Một đều.
Thúy An nhảy chòi lên như phỏng lửa, nạt :
– Nè, cậu đừng có nói điêu nghe ! Cậu ghét tớ như chó ghét mèo, mà nói gởi thơ tình cho tớ ? Đồ … vô duyên !
Thành dỏng dạc :
– Tớ biết bài thơ gởi cho ai rồi.
– Ai ?
Một chiếc Spacy màu nho chạy ào vào. Từ trong phòng học, Nhã Phương nãy giờ im như cái bị thóc, chạy ào ra.
– Mấy người ồn quá ! Huỳnh làm thơ gởi cho ai mắc mớ gì mấy người. Mà người trong đó con tim đã đựng chiếc nôi hồng rồi, Huỳnh ơi Huỳnh đứng như hóa đá chết cứng. Trong lúc những tiếng “ồ” lại vang lên ngạc nhiên. Còn Nhã Phương, cô thản nhiên leo lên chiếc Spacy, ôm vòng qua bụng Phú Văn, còn tinh nghịch áp mặt vào lưng Văn, cười nháy mắt với Huỳnh một cái như trêu chọc.